Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 722 - Đốn măng xào thịt



Tô Uyển Ngọc lập tức lườm ông một cái: “Trong lòng nghĩ gì thì tự biết rõ, cho anh suy nghĩ lại đó. Đi, lên xe đi làm.”“Được rồi con gái, cha mẹ đi làm đây, con ở nhà có thể đọc sách.” Giang Trường Hải vừa nói vừa đi ra ngoài.“Dạ cha, con biết rồi.”Giang Trường Hải vừa đẩy xe đạp ra thì mẹ Vương Lợi cũng ôm quả dưa hấu và hai chùm nho đến cùng với con trai mình.Một đôi mắt đen thui dọa Tô Uyển Ngọc giật nảy mình: “Ôi chị à, sao chị lại kẻ mắt thành ra như vậy?”“Sao? Đẹp không?” Mẹ Vương Lợi nhìn Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đều thấy kinh hãi, vội vàng đưa tay sờ sờ khóe mắt của mình.Khóe miệng Tô Uyển Ngọc giật một cái, nói đẹp cũng không được.“Chị, chị kẻ dày quá, không phải như vậy, phải dựa vào hình dạng mắt rồi mới kẻ được.”“Hả? Kẻ mắt mà còn phải biết nhiều như vậy hả?” Mẹ Vương Lợi nghe Tô Uyển Ngọc nói phức tạp thì thấy hơi kinh ngạc.“Đúng vậy, chắc cái này là do lần đầu tiên làm nên hơi quá tay, vào nhà đi, em kẻ cho chị rồi chị nhìn theo mà học, luyện tập nhiều chút sẽ quen ngay.” Tô Uyển Ngọc nói xong dắt mẹ Vương Lợi vào nhà.Vương Lợi nhìn Giang Trường Hải, cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “He he, chú Giang, sáng nay cháu cũng nói với mẹ rồi, mẹ kẻ mắt như này ra đường sẽ hù chết người ta, mẹ không những không tin mà còn muốn dọa đánh cháu. Bây giờ thím nói mẹ mới tin.”Giang Trường Hải nhìn thằng nhóc Vương Lợi này ngay cả mẹ ruột mà nó cũng chê cười thì đưa tay xoa đầu nó vài lần: “Được, cái thằng nhóc này còn dám chê cười mẹ hả, lát nữa chú nói cho mẹ cháu biết, xem thử mẹ cháu có đốn măng xào thịt không hả(1).”(1)Ý chỉ Vương Lợi còn nhỏ như búp măng non, mà mẹ muốn chặt măng xào thịt, là muốn đánh thằng nhỏ đó =))“Ơ chú Giang, cháu nói đùa, chú nhất định không được phản bội cháu.” Vương Lợi nghe xong lập tức cầu xin tha thứ.“Ừa, tốt, chọc cháu chút thôi, mau vào nhà đi.” Giang Trường Hải nhìn Vương Lợi như vậy thì biết nhất định là rất sợ mẹ, cũng không trêu chọc nữa mà ôm lấy bờ vai dẫn cậu ta vào nhà.Tô Uyển Ngọc trong nhà đang chỉ lại cho mẹ Vương Lợi kẻ mắt thêm lần nữa, lần này nhìn trẻ ra không ít.“Tiểu Tô, em khéo thật, vẽ lại hai ba lần mà không chút khó khăn, sáng nay chị cố tình dậy sớm để kẻ mà làm tận nửa giờ còn chưa xong.” Mẹ Vương Lợi hơi uể oải.“Chị, không phải đây là lần đầu tiên sao, vì vậy nên khó tránh khỏi chưa quen tay, đây cũng không phải việc gì khó, chỉ cần cố gắng thêm vài lần nữa là được.” Tô Uyển Ngọc an ủi.Mẹ Vương Lợi nhìn thời gian cũng không còn nhiều, sợ chậm trễ việc đi làm của hai người nên sai Vương Lợi đem dưa hấu và nho để lên bàn, cười nói: “Tiểu Tô, Tiểu Giang, đây là dưa hấu và nho chị mua cho đấy, chờ đến tối tan làm thì lấy ra mà ăn.”“Chị, cái này nhiều quá không được đâu, chị cầm về ăn đi, nhà em cũng có rồi.” Tô Uyển Ngọc khách sáo từ chối.“Tiểu Tô, em nhìn em đi, còn khách sáo nữa, có gì đâu mà phải ngại, cái tên nhóc ma vương ăn hại này mùa hè còn đến làm phiền Miên Miên, em mà không nhận thì chị không dám đem con đến gửi nữa.” Mẹ Vương Lợi thẳng thắn nói.Tô Uyển Ngọc nghe xong cũng đành phải nhận: “Chị, chị khách sáo quá, đây cũng đâu phải việc lớn gì, bọn nhỏ cũng thích chơi cùng nhau mà.”“Như vậy không phải là tốt hơn sao, được rồi, Tiểu Tô, Tiểu Giang, hai người nhanh đi làm đi, chị không làm chậm trễ thời gian nữa.” Mẹ Vương Lợi nhìn thời gian cũng không còn sớm, vội vàng nói.Hôm nay bà ấy cũng phải đi làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận