Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 825 - Thủ khoa toàn thành phố 2



"Chào mừng thủ khoa thành phố của chúng ta, bạn Giang Miên Miên!""Cảm ơn cô, cảm ơn các bạn." Đầu tiên Giang Miên Miên khom người cảm ơn cô giáo và các bạn, sau đó mới trở về chỗ ngồi của mình.Chung Nguyên cũng cực kỳ hưng phấn khi trông thấy Giang Miên Miên. Vừa tới cổng trường cậu ta đã nhìn thấy tấm biểu ngữ, biết Giang Miên Miên thi đứng đầu thành phố.Tuy bản thân bị Giang Miên Miên đá xuống nhưng cậu ta không hề tức giận, thậm chí còn vui mừng vì cô có thể đạt được thành tích tốt như vậy.Nhờ cuộc thi lần này cậu ta mới thật sự thấy rõ sự chênh lệch giữa mình và Giang Miên Miên.Đối phương thi được sáu trăm ba mươi điểm nghĩa là làm được tất cả các câu hỏi phụ, trong khi mình chẳng làm được câu hỏi phụ nào.Mặc dù lần này cậu ta thi xếp thứ hai trong khối nhưng ít hơn Giang Miên Miên những năm mươi điểm, xếp hạng thành phố cùng lắm cũng chỉ lọt top hai mươi.Nhưng cũng xem như không phụ sự kỳ vọng của hiệu trưởng.Mặc dù Chung Nguyên đã nhận thức được sự chênh lệnh giữa hai người, song cậu ta không nhụt chí.Trong quãng thời gian cấp ba sau này, cậu ta vẫn sẽ lấy Giang Miên Miên là mục tiêu phải vượt qua, cậu ta cần phải cố gắng học tập hơn nữa để một ngày nào đó có thể chân chính vượt qua cô!"Giang Miên Miên, cậu giỏi quá, không ngờ cậu lại thi được điểm tối đa. Tớ chẳng làm được câu hỏi phụ nào, rất nhiều câu tớ đọc không hiểu gì cả." Chung Nguyên than vãn với bạn cùng bàn của mình."Đúng vậy, câu hỏi phụ lần này thật sự rất khó. Thật ra rất nhiều kiến thức trong những câu hỏi phụ này đều là kiến thức cấp ba, nếu không phải tớ đã học trước một số kiến thức cấp ba thì chắc chắn là lần này cũng trượt." Giang Miên Miên an ủi."Cậu đã học trước kiến thức cấp ba rồi cơ à?" Chung Nguyên nghe cô nói vậy, trong lòng bất giác càng thêm kính phục bạn cùng bàn của mình."Tớ học một ít thôi, không nhiều lắm đâu. Chung Nguyên à, tớ thật lòng hi vọng lên cấp ba chúng ta vẫn được học chung trường." Giang Miên Miên nhìn Chung Nguyên, nói rất chân thành."Ừ, tớ cũng mong là thế. À đúng rồi Giang Miên Miên, cậu muốn học trường cấp ba nào?" Chung Nguyên ân cần hỏi han."Tớ cũng không biết nữa, tớ phải về nhà bàn bạc với cha mẹ đã.""Ừ, cũng đúng, quả thật chúng mình không thể tự quyết định chuyện lớn như vậy một mình được." Chung Nguyên gật đầu đồng cảm.Các học sinh trong phòng đã xem bảng tin nên đều biết thành tích của mình.Cô giáo Sở nhìn đám học sinh lớp chín mà mình dẫn dắt, xúc động nói một vài câu, cuối cùng chúc các em có tương lai tươi sáng rồi cho bọn họ về nhà.Giang Miên Miên tặng cô giáo Sở chiếc bút máy và cuốn sổ tay mà mình đã chuẩn bị sẵn."Cô Sở, em cảm ơn cô đã giúp đỡ em trong một năm qua. Sau này em sẽ về thăm cô." Giang Miên Miên nhìn cô giáo Sở, lưu luyến cất lời."Được. Miên Miên à, em là niềm vinh dự và tự hào của cô, cô sẽ không quên em đâu." Cô giáo Sở vừa xoa đầu Giang Miên Miên vừa nói khẽ.Các bạn khác cũng tặng cô giáo Sở những món quà nhỏ mà mình đã chuẩn bị từ trước.Khi Giang Miên Miên ra khỏi lớp, Giang Trường Hải nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng con gái hơi sa sút."Sao vậy con? Con gái à, tâm trạng không tốt hả?" Giang Trường Hải hỏi với vẻ nghi ngờ."Vâng ạ, con không nỡ xa cô giáo và các bạn." Giang Miên Miên thủ thỉ."Chuyện nhỏ ấy mà. Con gái à, thành phố Dương không lớn, nhất định là sau này mọi người còn có cơ hội gặp nhau, nói không chừng lên cấp ba con sẽ gặp lại rất nhiều bạn cấp hai đó." Giang Trường Hải an ủi."Đúng thế, cha nói rất đúng, sau này còn có cơ hội gặp lại." Chẳng mấy chốc Giang Miên Miên đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận