Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 978 - Cũng rất hoài niệm



Phương Trí Viễn rất chu đáo, ông ấy sợ Giang Miên Miên không biết cách ăn nên cố ý làm hết cho cô đặt vào trong cái đĩa nhỏ, để cô trực tiếp ăn.Giang Miên Miên vì không muốn bị lộ tẩy nên chỉ có thể “gắng gượng” hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của cậu Phương.Cô ăn một miếng tôm hùm, vô cùng thỏa mãn. Nhiều năm như vậy cuối cùng lại được ăn mùi vị quen thuộc này rồi: “Cảm ơn cậu Phương, những thứ này ngon quá.”“Nếu cháu thích ăn thì đợi đến mai sau khi đi Disney về sẽ đưa cháu đi ăn lần nữa.” Phương Trí Viễn yêu chiều đáp.“Vâng vâng, cháu thích ăn ạ.” Giang Miên Miên gật đầu liên tục.Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, Giang Miên Miên nhất thời không khống chế được nên ăn có hơi nhiều.Cô ngồi trên ghế, dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, có chút ngượng ngùng cười với hai người một tiếng.Phương Trí Viễn nhìn ra là cô đã ăn nhiều, ông ấy biết cô bé này da mặt mỏng nên cũng không nói ra.Ông ấy vô cùng tri kỷ tìm ra một lý do từ bản thân mình: “Đã lâu rồi không ăn hải sản nên hôm nay ăn hơi nhiều. Đi thôi Miên Miên, Tiểu Thừa, chúng ta ra bờ sông tản bộ một chút. Ban đêm ở Hương Thành này rất khác với ở đại lục chúng ta, ở đây rất náo nhiệt.”“Cậu Phương nói đúng, bây giờ chúng ta về còn quá sớm, tản bộ ở bên ngoài một chút rồi hẵng về.” Giang Miên Miên có bậc thang đi xuống, lập tức giơ hai tay tán thành đề nghị của Phương Trí Viễn.Úc Thừa cũng đã sớm nhìn ra Giang Miên Miên đã ăn nhiều, cậu thấy Phương Trình Viễn cưng chiều cô như vậy, cũng nở nụ cười theo.Ban đêm ở Hương Thành cực kỳ náo nhiệt, cửa hàng và quán ăn ở hai bên đường đều chưa đóng cửa. Những người ra ngoài ăn cơm, mua sắm ở trên đường cũng rất nhiều.Nói là xa hoa trụy lạc cũng không quá đáng, so sánh với đại lục lúc này thì ở đây phát đạt hơn nhiều.Lúc bọn họ đi qua con phố quán bar và vũ trường, Giang Miên Miên bị ánh đèn nhiều màu sắc đó hấp dẫn.Ở bên đường nghe thấy tiếng nhạc đầy tiết tấu đó, cô không khỏi nghĩ đến đời trước, nghĩ đến khoảng thời gian cô cùng các chị em của mình đi nhảy. Bây giờ nghĩ lại, cũng rất hoài niệm.Trong lòng cô nghĩ đến chuyện đó, không khỏi nhìn vào đó nhiều hơn một chút.Phương Trí Viễn và Úc Thừa đương nhiên đã chú ý đến sự khác thường của cô.Phương Trí Viễn là kiểu bề trên có tư tưởng tân tiến, tiến bộ. Ông ấy thấy Giang Miên Miên tò mò nhìn vào trong đó, tưởng rằng cô muốn vào trong xem một chút. Ông ấy cũng không dẫn hai người đi tiếp về phía trước nữa mà là dừng ở trước cửa một quán bar.“Miên Miên, cháu có muốn vào xem một chút không?” Phương Trí Viễn hơi cúi đầu, nhìn Giang Miên Miên dịu dàng hỏi.“Dạ?” Giang Miên Miên nghe vậy, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phương Trí Viễn.Vừa rồi cô không nghe nhầm chứ? Cậu Phương vậy mà lại hỏi cô có muốn vào quán bar xem một chút không?“Vào đây ạ?” Giang Miên Miên chỉ vào cửa quán bar, có chút không dám tin.“Đúng vậy, nếu cháu cảm thấy có hứng thú, chúng ta có thể vào xem một chút.” Phương Trí Viễn nhắc lại lần nữa.Ông ấy cảm thấy trẻ con có lòng hiếu kỳ đối với những thứ chưa biết này là chuyện bình thường. Có những lúc, người lớn càng kiềm chế sự hiếu kỳ này của bọn trẻ lại càng dễ gây ra phản ứng ngược.Để bọn chúng vào xem một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn chúng, bọn chúng đương nhiên sẽ bỏ qua chuyện này.Nhưng vẫn chưa đợi Giang Miên Miên lên tiếng, Úc Thừa đã đưa ra ý kiến phản đối: “Cậu, Miên Miên vẫn còn nhỏ, không thể để em ấy vào những nơi như vậy được.”Mọt sách ham học như Giang Miên Miên không hề thích hợp để hòa lẫn vào những nơi vàng thau lẫn lộn như vậy.Lúc trước khi cậu còn ở thủ đô, cũng là vì tò mò nên đã cùng mấy người Trình An đến vài lần. Cậu cảm thấy trong đó ồn ào hỗn loạn nên không đến lần nào nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận