Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 704 - Lấy lại nhà 2



Nghe đến đó, Tô Ngọc Uyển gấp gáp hỏi: “Nhà của cháu có thể lấy lại sao?!”“Đúng!”Bác cả Tô gật đầu: “Đó vốn là nhà của cháu. Trước kia bị người ta chiếm lấy, nhưng đầu xuân năm nay, người bên trong đột nhiên dọn đi rồi. Bác đoán là bọn họ cũng nhận được tin tức từ bên trên. Họ biết rõ là căn nhà đó không phải của họ nên mới tự giác dọn đi sớm.”“Này thật là quá tốt!” Tô Ngọc Uyển nghe vậy. Bà vừa kích động vừa vui sướng.Không nghĩ tới bây giờ chính sách của quốc gia lại tốt như vậy. Nhà cửa còn có thể lấy lại. Nhưng mà lúc bà tới Hải Thành vẫn chưa có chuyện này nên cũng không cầm theo khế đất. Xem ra chuyện lấy lại nhà cửa chỉ có thể đợi lần sau. Tuy nhiên bà cũng không nóng nảy vì dù sao nhà của cũng không chạy đi được.Giang Trường Hải không nghĩ tới bọn họ đi một chuyến đến Hải Thành, lại có được một niềm vui ngoài dự kiến. Chính là nhà cửa ở Hải Thành nha. Một tòa nhà ở trấn nhỏ của bọn họ có giá trị là một ngàn đồng. Một ngôi nhà lớn của nhà họ Tô ở Hải Thành thì đáng giá bao nhiêu tiền?Tô Ngọc Uyển hít sâu một hơi, đè tâm tình kích động xuống: “Bác cả, lần này cháu về không có cầm theo khế đất. Lần sau cháu về rồi chúng ta nói tiếp ạ.”“Được. Cháu nhớ kỹ chuyện này là được. Cha cháu không giữ lại cho cháu cái gì. Ngôi nhà này cũng có thể coi như là một món đồ tưởng niệm.” Bác cả Tô gật đầu, xúc động nói.Đoàn người trở lại thành phố, Tô Uyển Ngọc nói số điện thoại và địa chỉ nhà mình cho bác cả Tô.“Bác cả, sau này chúng cháu sẽ liên hệ với bác.” Tô Uyển Ngọc nhìn bác cả sắp trở thành một ông cụ, ôn hòa nói.“Uyển Ngọc, cháu chưa gì đã đi rồi sao? Bác cả muốn tiễn cháu.” Bác cả Tô buồn bã nói.Trước khi Tô Uyển Ngọc bị chuyển đi, ông ấy nhát gan sợ phiền phức, sợ bị liên lụy nên không tiễn đứa con gái duy nhất của em trai mình. Trong lòng ông ấy luôn cảm thấy khó chịu, nhưng khi đó ông ấy đã có vợ và con. Ông ấy chỉ muốn suy nghĩ vì họ.“Bác cả, không cần phiền bác đâu ạ. Chúng cháu ở mấy ngày rồi đi.” Tô Uyển Ngọc kéo tay Giang Trường Hải, cười dịu dàng nói.Bác cả Tô cười cứng ngắt: “A, được, kia, vậy bác chúc các cháu trở về an toàn.”Ông ấy nhìn cặp vợ chồng đang đứng trước mặt, biết bản thân đã quan tâm muộn, trở nên rẻ mạt. Vào lúc Tô Uyển Ngọc cần sự ấm áp và giúp đỡ của người nhà nhất, ông ấy đã lùi bước. Bây giờ người ta đã có một gia đình mỹ mãn hạnh phúc, đã không cần đến sự quan tâm của ông ấy rồi.Sau khi tách khỏi nhà họ Tô, Tô Uyển Ngọc bước chân nhẹ nhàng. Bà ngâm nga lời bài hát trong miệng. Giang Trường Hải thấy vợ vui vẻ, ông cũng vui vẻ theo.“Sao vậy? Vợ nhìn thấy người thân nên vui vẻ như vậy sao?” Giang Trường Hải cười ha ha hỏi.“Đúng vậy anh Hải. Mấy năm trước, khi biết bác cả luôn tìm em, dâng hương, thờ cúng cho cha. Em cảm thấy bình thường trở lại. Họ có thể làm được như vậy đã là quá tốt rồi.” Tô Uyển Ngọc cười khẽ nói.“Đúng vậy. À, em có thể bắt đầu làm rồi. Lần này thời gian không đủ. Lần sau chúng ta đến chọn một ngày hoàng đạo rồi lập bia mộ cho cha.” Giang Trường Hải lên kế hoạch.Lần này Tô Uyển Ngọc sắp hết thời gian trao đổi học tập ở đây, phải trở về để đi làm. Thời gian ông đi cũng rất dài, không thể tiếp tục dừng lại ở Hải Thành.Tô Uyển Ngọc cười nhạt, xinh đẹp. Bà gật đầu đồng ý: “Ừ, em nghe lời anh Hải. Lần sau chúng ta cầm theo khế đất, cùng nhau làm những việc này.”“Được. Ngày mai chúng ta liền về nhà. Hiện tại chúng ta đi dạo tòa nhà Bách Hòa, mua quà cho con gái. Em xem thích cái gì thì mua cái đó. Sau đó chúng ta trở về nhà.” Giang Trường Hải vung tay, hào phóng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận