Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 901 - Còn có chuyện tốt như vậy



Còn lấy túi gạo chỉ còn một nửa ra nấu riêng một bát cho cô, để cô tự ăn.Người nhà họ Giang đã sớm quen với đãi ngộ đặc biệt này của Giang Miên Miên, cũng không cảm thấy không đúng.Nói một cách không khoa trương, địa vị của Giang Miên Miên ở nhà họ Giang bây giờ chỉ đứng sau hai ông bà cụ.Vì vậy cô ăn cái gì, bọn họ cũng cảm thấy nên là như vậy.Ai bảo cô có tiền đồ, có thể làm gia tộc vẻ vang chứ.Đối với việc này bọn họ cũng không còn ghen tị như trước đây nữa. Không còn cách nào, người ta quá ưu tú, ghen tị không nổi.Ngược lại cảm thấy Giang Miên Miên quay về cũng rất tốt, vậy thì bà cụ sẽ chịu mang đồ tốt ra ăn, bọn họ cũng có thể hưởng ké, ăn ngon một chút.Mặc dù Chí Văn Chí Võ hôm qua ăn hai bữa cơm ở nhà bác cả, nhưng sáng nay thấy có đồ ăn ngon, hai người vẫn ăn rất nhiều.Tôn Lệ Hà cũng như vậy, vừa mới bắt đầu đã gắp đến đĩa thịt, thấy Trương Quế Hoa trừng mắt với bà ta vài lần.Ăn cơm xong, người nhà họ Giang ra đồng làm việc, Giang Miên Miên trong lúc rảnh rỗi xách cái ghế dài ra sân ngồi, vừa phơi nắng vừa đọc sách.Đến trưa lúc bọn họ quay về ăn cơm, bà cụ thấy Giang Miên Miên vẫn đang đọc sách như lúc sáng, nhất thời có chút đau lòng.“Miên Miên, giờ đang được nghỉ học, cháu ở nhà cũng đừng quá mải mê đọc sách, không có việc gì thì xem ti vi, ra ngoài chơi một chút, rèn luyện cơ thể sẽ tốt hơn.” Trương Quế Hoa khuyên nhủ.“Bà nội, cháu không sao đâu, bà không cần lo cho cháu, cháu thích đọc sách, không mệt đâu ạ.” Giang Miên Miên gấp sách lại, cười giải thích với bà cụ.Tôn Lệ Hà rửa tay ở bên giếng nghe thấy lời này, vô cùng ân cần khen ngợi: “Ôi chao, mẹ à, cuối cùng con cũng biết tại sao Miên Miên lại học giỏi như vậy rồi. Người ta coi đọc sách là niềm vui, đọc bao lâu cũng không thấy mệt. Đâu có như con nhà người khác, muốn để bọn chúng học một chút cũng phải cầm cây gậy to đuổi đánh ở phía sau.”Thực ra lời này của Tôn Lệ Hà là nhằm vào Chí Văn Chí Võ. Nhưng dù sao cũng là con trai mình, bà ta vẫn giữ lại chút thể diện cho bọn chúng, mặc dù người nhà họ Giang đều biết bà ta đang nói ai.Bà cụ bị lời này của Tôn Lệ Hà chọc cười, nhưng bà ta vẫn đau lòng Giang Miên Miên còn nhỏ tuổi đã đọc sách cả ngày.Bà ta nhìn Chí Văn Chí Võ đang té nước ở trong sân, trong lòng có chủ ý.“Chí Văn Chí Võ, hai đứa đừng nghịch nữa. Đến đây, bà có chuyện muốn nói với các cháu.” Bà cụ vẫy tay về phía hai đứa cháu trai.“Sao vậy bà, có chuyện gì vậy?” Nửa người trên của Chí Văn ướt nhẹp chạy đến.Chí Võ trông còn thảm hơn, quần ướt hết một bên chân. Hai người họ làm việc ngoài đồng nóng quá, về nhà có nước liền bắt đầu nghịch ngợm.“Chí Văn, Chí Võ, chiều nay hai đứa không cần ra đồng làm việc nữa, ở nhà chơi với Miên Miên, xem ti vi với con bé hoặc là dẫn con bé ra ngoài chơi, biết chưa?” Trương Quế Hoa dặn dò.“Cháu biết rồi. Bà nội, bà yên tâm đi, chúng cháu nhất định sẽ chơi với Miên Miên thật tốt.” Hai anh em biết được còn có chuyện tốt này, lập tức vui vẻ đồng ý.Hai vợ chồng nhà ba ở một bên lại càng vui vẻ.Bọn họ thấy hai đứa con trai khó khăn lắm mới nuôi được trắng ra một chút, mấy ngày nay vì phải làm việc mà lại bị phơi nắng đến đen sạm, còn mệt đến gầy đi, cũng rất đau lòng.Nhưng ông cụ nói rằng thường ngày mấy đứa nhỏ đi học có thể không đi làm. Nhưng bây giờ đang nghỉ hè, đang là lúc bận rộn nhấ, bọn chúng phải cùng người lớn ra đồng.Nhà họ Giang bọn họ sẽ không nuôi kẻ lười biếng chỉ biết ăn cơm không biết làm việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận