Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 515. Mưu sát mẹ ruột

“Ha ha, con gái, hôm nay con dậy hơn muộn đó, người đến lấy nhân sâm mà anh Đường Lâm của con sắp xếp đến đây, đã cầm nhân sâm đi rồi, đây là tiền bán nhân sâm.” Giang Trường Hải giải thích.
“Bán được bao nhiêu tiền ạ? Bây giờ mới mấy giờ, bọn họ đến sớm như vậy?” Giang Miên Miên liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhỏ giọng thắc mắc.
“Tròn một nghìn năm trăm đồng, lúc bọn họ đến cha cũng khiếp sợ một lúc, cha cũng không ngờ họ đến sớm như vậy, nhưng mà sớm hay muộn cũng giống nhau, dù gì số tiền này là thật, đợi đợt nghỉ phép tiếp theo, cha sẽ đưa số tiền này cho chú hai, chú ba con. Nhà chúng ta có thể được chia năm trăm đồng, con gái, con muốn ăn gì, muốn mua gì thì nói với cha, cha mua cho con.”
Trong tay ông có tiền, chỉ muốn đối tốt với con gái, chỉ cần là con gái ông muốn, cho dù là gì ông cũng muốn thỏa mãn con bé.
Nhưng mà còn chưa đợi Giang Miên Miên nói chuyện, Tô uyển Ngọc đã bưng một chậu mì sốt trứng thịt đi tới.
Bà không tán thành ý của Giang Trường Hải, nói: “Anh Hải, anh cũng không thể chiều con bé như vậy được, bây giờ nó cũng không còn nhỏ nữa, không thể tập thói quen muốn gì là mua đó cho nó được.”
“Đúng đúng, vợ nói đúng, số tiền này đưa em hết, em bảo mua cái gì thì chúng ta mua cái đó.”
Giang Trường Hải vội vàng đem số tiền còn chưa cầm nóng tay dâng hai tay cho Tô Uyển Ngọc, rồi lại lén lén nháy mắt với Giang Miên Miên, phảng phất như đang nói, con gái, xin lỗi, mẹ con quá lợi hại, cha cũng phải nghe lời mẹ con.
Khiến Giang Miên Miên nhịn không nổi bật cười.
Tô Uyển Ngọc cất xong tiền, quay đầu nói với Giang Miên Miên: “Con gái, đợi lần sau con thi đứng nhất, con cần mua cái gì hoặc muốn mua cái gì thì nói với cha mẹ, cha mẹ sẽ làm quà tặng con.”
“Vâng, con biết rồi, mẹ, bây giờ con cũng không thiếu cái gì, không cần mua cái gì cả.” Giang Miên Miên vô cùng hiểu chuyện nói.
Ăn xong bữa sáng, Giang Trường Hải lập tức đi làm, Giang Miên Miên ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nhìn Tô Uyển Ngọc đang ngồi xem tạp chí ở trong phòng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn may một bộ sườn xám cho bà, cô thấy với thần thái của mẹ cô, mặc sườn xám chắc chắn rất đẹp.
Nói là thực hành, Giang Miên Miên trực tiếp đi vào trong phòng tìm cái thước, đi qua phía mẹ cô.
“Ai u, con gái, con muốn làm gì vậy? Mưu sát mẹ con à?” Giang Miên Miên bổ nhào vào lòng Tô Uyển Ngọc, bà cố sức kéo con gái từ trong lòng mình ra, lên án nói.
Giang Miên Miên kéo dài cái thước dây, cười hì hì nói: “He he, mẹ, mẹ hiểu lầm con rồi, con muốn may bộ sườn xám cho mẹ mặc, con phải đo kích thước cho mẹ.”
“May sườn xám?” Bình thường Tô Uyển Ngọc yêu thích nhất là cái đẹp, bà vừa nghe thấy cô nhắc đến sườn xám, lập tức phấn chấn lên.
“Được đó con gái, đến đây, mau đến đo cho mẹ.” Tô Uyển Ngọc đứng dậy tức khắc, hết sức phối hợp vươn hai tay ra chờ.
Giang Miên Miên vóc dáng thấp bé, đứng không tới đầu của mẹ cô, cô đứng lên trên chiếc ghế, sau khi vất vả đo xong kích cỡ cho mẹ cô bèn đi vào phòng thiết kế.
Sau khi cô thiết kế xong, lại đi đến cung tiêu xã với mẹ cô mua vải dệt, Tô Uyển Ngọc dựa theo bức thiết kế của cô, dùng máy may bắt đầu may sườn xám cho mình.
Hai mẹ con tốn hết hai ngày cuối cùng cũng may xong một bộ sườn xám tinh xảo.
Buổi tối khi Giang Trường Hải trở về, Tô Uyển Ngọc vui vẻ mặc bộ sườn xám đứng ở trước cổng đón ông.
Giang Trường Hải vừa nhìn thấy Tô Uyển Ngọc, ánh mắt sáng ngời nhìn bà chằm chằm: “Ai nha, vợ à, sao hôm nay xinh đẹp dữ vậy?”
Giang Trường Hải nói xong liền nhịn không được bước đến hôn Tô Uyển Ngọc một cái.
“Khụ, khụ, cha, chú ý chút đi, con đang đứng sờ sờ đây nè.” Giang Miên Miên làm bộ làm tịch lấy tay mũm mĩm của mình che miệng, nhẹ giọng khụ hai tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận