Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 307. Bông tai trân châu

“Vâng, đến lúc đó gọi hai cái giò heo cho cha con, để cho cha con vui vẻ một chút."
Giang Miên Miên xuyên qua từ niên đại hòa bình, chỉ biết người chạy đường dài sẽ mệt, cái gì cũng không cần làm, nhưng chỉ ngồi trên xe cũng rất mệt mỏi.
Tuy nhiên cha cô lại là một người sợ khổ như vậy, nhưng vì nhà bọn họ, dù cực khổ cũng cố gắng phấn đấu.
Cho nên cô cũng không thể tụt xuống, mấy ngày nay cô đều tự giác cố gắng học tập.
Lại qua một tuần, cuối cùng Giang Trường Hải ngồi xe hàng trở lại trong trấn.
“Trường Hải này, trước tiên cậu theo tôi về xưởng hay là?" Tài xế Dương lái xe hàng hỏi Giang trường Hải ngồi kế bên, bọn họ chạy xe đường dài trở về có thể nghỉ ngơi một ngày.
"Em không trở về xưởng đâu."
Giang Trường Hải chỉ đường phố trước mặt: "Tài xế Dương, anh dừng ngay con phố phía trước là được rồi."
"Được rồi." Tài xế Dương gật đầu một cái.
Xe hàng chậm rãi dừng lại ở đường phố, Giang Trường Hải cõng cái túi vải, cẩn thận bước xuống xe, vẫy tay một cái về phía buồng lái: "Tài xế Dương, ngày mai gặp."
Tài xế Dương gật đầu với ông một cái, liền lái đi về phía xưởng vận chuyển, trên xe này còn có hàng của ông ấy nha.
Đợi xe đi rồi, Giang Trường Hải cõng đồ, chạy thẳng đến Cung tiêu xã.
Ông cõng nhiều đồ như vậy, không có cách nào trực tiếp về xưởng vận chuyển hay ký túc xá công nhân.
Mặc dù trong xưởng những lãnh đạo kia đều bọn họ biết bí mật mang về hàng cá nhân, nhưng bọn họ cũng không thể quá ngông cuồng, không coi quy định của nhà máy ra gì.
Ông định bán đồ xong ở ngoài mới trở về.
Nhân viên bán hàng của Cung tiêu xã thấy khách cũ đến, mặt đầy tươi cười hỏi: "Đồng chí Giang, lần này anh tới muốn mua gì à?"
"Em gái, lần này tôi không phải đến mua đồ, tôi đến bán đồ, tôi lấy được một ít thứ tốt ở Hải Thành." Giang Trường Hải nhỏ giọng nói.
"Bán đồ? Đồng chỉ Giang, chỗ này của chúng tôi chính là Cung tiêu xã, cái gì cũng không thiếu." Nhân viên bán hàng nói hết sức uyển chuyển.
"Hì hì, em gái, cô nói lời này quá sớm rồi, trước tiên cô xem thử đồ tôi mua đã, sau đó hay trả lời là muốn hay không."
Giang Trường Hải lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi quần áo, cầm ra một đôi bông tai trân châu ở bên trong, quơ quơ trước mặt nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng nhìn một cái, nhất thời sáng mắt lên, bông tai trân châu? Đây chính là đồ tốt, trong Cung tiêu xã bọn họ không có cái này.
Nhân viên bán hàng nhìn xung quanh một cái, thấy không ai chú ý đến chỗ này của bọn họ, thấp giọng nói: "Đồng chí Giang, ý anh là gì?"
"Hì hì, những bông tai trân châu này là tôi mới mua về từ Hải Thành, tôi sẽ bán giá thấp cho cô, cô lại chuyển tay bán cho những người khác, chúng ta có thể kiếm được một khoản, tôi có chuyện tốt này, người đầu tiên nghĩ đến chính là cô, đừng nói anh Giang này kiếm tiền không dẫn theo cô." Giang Trường Hải làm ra bộ dạng cô chiếm được tiện nghi lớn rồi, nói với nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng nhìn bông tai trân châu trong tay Giang Trường Hải, có chút động lòng.
Cô ta làm mấy năm ở Cung tiêu xã rồi, biết một ít đồng nghiệp gan lớn sẽ thay mặt bán, gửi bán một ít thứ gì đó, ít nhiều cũng có chút lời.
Nhất là một năm nay chính sách mở cửa được thông qua, phần lớn những lãnh đạo phía trên đều nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ những thứ này.
Giang Trường Hải thấy cô ta đã động lòng, lại khuyên: "Em gái, như vậy đi, bông tai này tôi bán lại giá rẻ cho cô, lại tặng cô một bộ, để cô mang, hoặc tặng người cũng rất có mặt mũi, bông tai này rất thích hợp để các cô gái xinh đẹp như cô đeo đó, rất tôn màu da."
Nhân viên bán hàng vừa kinh ngạc vừa cảm động, trong tòa cao ốc Bách Hóa ở huyện, một đôi bông tai rẻ nhất cũng phải hai mươi đồng đó.
Cô ta không đeo, chuyển tay bán đi, như vậy hơn hai mươi đồng kia không phải trực tiếp chui vào túi của cô ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận