Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 617 - Thu hút khách hàng



“Mọi người đừng vội, nhà em còn có rất nhiều, đủ cho mọi người mua, đi thôi, chúng ta vào nhà rồi lựa, chắc chắn sẽ làm mọi người thỏa mãn.”Thế là đám phụ nữ vui vẻ đi vào nhà họ Giang, Tô Uyển Ngọc hơn mười bộ dây chuyền và bông tai ra cho mọi người tùy ý chọn.Sau đó mở tivi lên, lấy ra một số món đồ chơi do Giang Trường Hải mang về, mỗi món lấy ra một bộ để chỗ dễ thấy hai bên ti vi.Tiếp đến lại lấy ra ít trái cây, kẹo và hạt dưa trong nhà bếp, niềm nở nói: “Chúng ta vừa xem tivi vừa chọn, tiện thể ngồi nhâm nhi một lát.”“Vẫn là Tiểu Tô suy nghĩ chu đáo.” Mấy người phụ nữ nghe vậy mặt liền tươi cười như hoa rồi ngồi xuống.Đương lúc mọi người đang ngồi trên ghế vừa ăn vừa nói chuyện phiếm thì có người chú ý tới những món đồ chơi có tạo hình đầy mới lạ.“Tiểu Tô à, nhà em có nhiều đồ chơi vậy, cái này chơi như nào? Bọn chị còn chưa bao giờ nhìn thấy luôn đó?”Tô Uyển Ngọc nghe có người chủ động hỏi thì cười cười cầm lấy mấy món đồ chơi qua, đưa cho bọn họ xem một chút.Mấy người hàng xóm từng thấy trẻ con nhà lãnh đạo hay chơi những món này, thế là nhao nhao lên hỏi: “Tiểu Tô, nhà em có nhiều món đồ chơi như này không? Chị cũng muốn mua mấy cái về cho con chị.”“Chị cũng vậy, chị cũng muốn mua con ếch xanh nhỏ này, con của chị chị nhìn thấy bạn mình chơi thì quay về nhà nháo nhào lên khóc đòi cho bằng được, chị ấy chạy đến cung tiêu xã vài vòng mà tìm chẳng thấy.”“Có chứ, những món đồ chơi này đều do Trường Hải mang về, ở Hải Thành bọn nhỏ hay chơi những thứ này, đợi lát nữa em lại đi lấy thêm.” Tô Uyển Ngọc vừa nói vừa đem đến mỗi cái một loại.Có mấy người hàng xóm trước đây không muốn mua nhưng bây giờ nhìn mọi người đều chọn thì cũng nhịn không được mà xúm lại chọn lấy hai cái.Chờ mọi người chọn xong món đồ chơi ưng ý, trả tiền xong thì trời cũng không còn sớm nữa, tất cả đều về nhà chuẩn bị nấu cơm.Nhà họ Lý và nhà họ Vương gần nhau nên cũng không phải vội vàng quay về, vì vậy ngồi chờ thêm một lát nữa.Đợi lúc mọi người sắp về, Tô Uyển Ngọc kéo hai người lại, thần bí nói: “Thím Lý, chị dâu, hai người khoan đi đã, để em nói hai chị chuyện này tốt lắm.”“Chuyện gì mà tốt?” Thím Lý tò mò hỏi.“Thím Lý, chị dâu, hôm nay hai chị cũng thấy em bán mấy đồ trang sức nhiều rồi, không chỉ có rất nhiều kiểu dáng mà còn có thể đặt từ cửa hàng, nếu hai người thích kiểu nào, dù là vàng hay bạc thì đều có thể đặt trước, lúc đó có thể sửa theo yêu cầu của khách hàng.” Tô Uyển Ngọc giới thiệu cho hai người.Mẹ Vương Lợi nghe xong hơi kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tô, còn có chuyện tốt như vậy à, không phải mọi trang sức trong tiệm đều phải mua sao? Đã vậy còn có thể đặt trước để làm theo yêu cầu?”“Đúng vậy đó Tiểu Tô, nếu đặt làm theo yêu cầu thì có phải là thêm tiền không?” Thím Lý hỏi thêm.“Hầy, không cần phải thêm tiền, nếu không thì em cũng không kể cho hai người nghe đâu, Trường Hải quen biết ông chủ của cửa hàng, đặc biệt cho đặt trước một số kiểu miễn phí, sản phẩm làm ra giá cả cũng chỉ bằng giá gốc, nhờ vào quan hệ tốt nên em mới kể cho hai người nghe, nếu là người khác thì em cũng không nỡ để cho bọn họ.” Tô Uyển Ngọc cầm tay của hai người, vẻ mặt vô cùng chân thành.Thực tế thì những lời Giang Trường Hải nói với bà hôm qua rất đúng, nếu hàng xóm muốn kiểu dáng nào thì đều có thể đặt trước.Nhưng Tô Uyển Ngọc nghĩ thương nhân giàu có nhất thành phố trước kia làm cách nào để thu hút khách hàng thì học theo như vậy nhưng chỉ dành sự đãi ngộ này với nhà họ Lý và nhà họ Vương có quan hệ tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận