Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 670 - Nhân vật kiểu vậy



Lần trước tiệc sinh nhật của Giang Miên Miên cô ta không đi, nhưng cô ta đã nghe Chí Văn và Chí Võ, còn có bọn Đại Nha nói, mấy người bạn của Úc Thừa cố ý ngồi máy bay từ thủ đô tới mừng sinh nhật cô.Nhân vật kiểu như Úc Thừa vậy, bạn cậu cũng có thân phân gì, Chiêu Đệ không cần nghĩ cũng biết.Có một Úc Thừa đối xử tốt với cô như vậy còn chưa đủ, còn phải có nhiều cậu ấm gia thế không tầm thường như vậy, tại sao ông trời cứ thiên vị như vậy chứ?!Mà hoàn cảnh sống bây giờ, người tốt nhất mà cô ta tiếp xúc được cũng chỉ có Thẩm Thanh Minh!Trong lòng Chiêu Đệ không cam tâm, tràn đầy cảm giác cam chịu số phận bị thất bại.Cô ta nhất định phải nắm chặt Thẩm Thanh Minh!Tâm tư Chiêu Đệ những người khác không biết, Trương Quế Hoa có chút không nỡ hỏi: “Lại muốn đến thủ đô sao? Quan hệ của cháu và đám bạn nhỏ của Úc Thừa thật đúng là rất tốt, hằng năm đều cho cháu tới thủ đô chơi.”Mặc dù Trương Quế Hoa hơi tiếc Giang Miên Miên chỉ có thể ở lại ba ngày, nhưng cô có thể chơi với những đứa trẻ con nhà có tiền thật tốt thì bà ta cũng vui cho cả nhà thằng cả.“Dạ, mấy anh cũng có thể chăm sóc con, đúng rồi, bà, lần trước sinh nhật cháu, anh Úc còn tặng cháu một cái máy chụp hình nữa, một lát mọi người ăn cơm xong, cháu chụp mấy tấm hình cho mọi người, đợi hôm nào đi rửa ra, mang đến cho mọi người.” Giang Miên Miên vừa nói vừa lấy máy chụp hình trong cặp sách ra, nói với bọn họ.“Máy chụp hình? Đứa nhỏ Úc Thừa này thật đúng là quá tốt, đồ chơi này chắc là mắc lắm đúng không?” Trương Quế Hoa nhìn máy chụp hình đen thùi lùi như cục gạch trong tay Giang Miên Miên, kinh ngạc hỏi.Tôn Lệ Hà cũng đỏ mắt nhìn máy chụp hình, hối hận lần thứ mười ngàn lẻ một, tại sao không phải là nhà bà ta cứu được Úc Thừa.Nhìn xem cả nhà anh cả đã lấy được biết bao nhiêu chỗ tốt từ trong tay Úc Thừa rồi, những cái bên ngoài mà bà ta biết chỉ có bấy nhiêu thôi, còn có những thứ bà ta không biết nữa kìa, đây đúng là số mệnh mà.Những người khác trong nhà họ Giang đều kinh ngạc và hâm mộ nhìn máy chụp hình, bọn họ đã từng thấy được máy chụp hình, lần trước phóng viên tới nhà bọn họ phỏng vấn, đã chụp cho bọn họ.Nhưng mà cái phóng viên cầm trong tay vừa cồng kềnh, lại vừa phức tạp, không giống với cái xinh xắn, nhẹ nhàng trong tay Giang Miên Miên.Giang Miên Miên cúi đầu nhìn máy chụp hình một cái, nghiêng đầu cười một chút nói: “Cháu cũng không biết giá của máy chụp hình là bao nhiêu, nhưng mà chắc chắn sẽ không dễ dàng có được.”“Miên Miên, cuộn phim và rửa hình có mắc không vậy?’ Trương Quế Hoa vừa muốn chụp hình lại sợ tốn tiền, vì vậy trước khi chụp hình, bà ta hỏi dò trước.“Bà, rửa hình không mắc, một tấm chỉ mấy đồng tiền, cuộn phim chứa trong máy chụp hình lúc anh Úc đưa cho cháu.” Giang Miên Miên biết bà cụ tiếc tiền, cô giải thích.“À, mấy đồng tiền, vậy thì không mắc, vậy chúng ta ăn cơm xong thì chụp mấy tấm hình.” Trương Quế Hoa vừa nghe không mắc thì hết sức tích cực nói.Những người khác trong nhà học Giang cũng muốn chụp hình, bọn họ lớn như vậy, cũng chưa đi tới tiệm chụp hình để chụp hình, bây giờ có cơ hội, không cần tốn tiền mà chụp hình, dĩ nhiên bọn họ muốn nắm chặt.Sau khi quyết định chuyện chụp hình, tất cả người nhà họ Giang đều vùi đầu ăn cơm, chưa tới mười phút, bọn họ đã ăn cơm xong, ngay cả bàn cũng thu dọn xong.Khi bọn họ thu dọn bàn, Giang Miên Miên cầm máy chụp hình ở trong phòng điều chỉnh thử.“Bà, nhà của chúng ta quá tối, chụp không được, chúng ta đi ra ngoài chụp đi.” Giang Miên Miên đề nghị .“Được đó, vậy chúng ta dọn mấy cái băng ghế ra ngoài.” Trương Quế Hoa vừa nói vừa để cho hai người con trai đi dọn băng ghế.Người nhà họ Giang còn cố ý đi thay quần áo sạch sẽ, ít chỗ vá.Chờ bọn họ chuẩn bị xong, Giang Miên Miên chụp cho mọi người một tấm hình gia đình, mặc dù không có cô và Tô Uyển Ngọc, nhưng cũng coi là đầy đủ người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận