Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 612 - Không cần vị cha già này nữa



Trước tiên nhân viên công tác gõ cửa nhà thím Lý, bà ấy khá ngạc nhiên khi biết Tô Uyển Ngọc thuộc năm giai cấp đen.Người tốt như Tiểu Tô sao lại bị liệt vào năm giai cấp đen cơ chứ?Mình nhất định phải giúp đỡ đối phương thông qua thẩm tra!Vì vậy khi người của ủy ban hỏi tác phong sống thường ngày của Tô Uyển Ngọc, thím Lý nói hết điểm tốt, khen Tô Uyển Ngọc hết lời.Ủy ban hỏi hàng xóm xung quanh một lượt, đều nhận được câu trả lời "tốt tốt tốt".Sau khi về ủy ban, bọn họ chạm mặt các đồng nghiệp đi thôn Thạch Kiều, phát hiện người dân thôn Thạch Kiều toàn khen ngợi Tô Uyển Ngọc.Nếu quần chúng đều nói tư tưởng và hành động lời nói thường ngày của Tô Uyển Ngọc không có gì bất thường, bọn họ cũng không chèn ép, trái lại còn phê duyệt một cách thoải mái, xóa bỏ danh xấu cho Tô Uyển Ngọc.Lúc Tô Uyển Ngọc nhận được thông báo, bà lại bật khóc vì vui mừng lần nữa.Đến tối sau khi Giang Trường Hải về nhà, ông thấy Tô Uyển Ngọc không làm cơm mà cười tít mắt cầm một tờ giấy ngắm nghía mãi. Ông cũng vui vẻ hỏi: "Vợ ơi em xem gì thế?""Anh Hải, tốt quá rồi, cuối cùng thì em không còn là năm giai cấp đen nữa. Bây giờ em cũng giống cha con anh." Tô Uyển Ngọc nhào vào lòng Giang Trường Hải, kích động nói."Thật sao? Tốt quá! Vợ ơi, sau này em không cần sợ hãi nữa." Giang Trường Hải mừng rỡ cất lời."Đúng vậy. Anh Hải xem này, đây là thông báo mà ủy ban gửi tới đó." Tô Uyển Ngọc đưa tờ giấy trong tay cho ông.Giang Trường Hải đọc xong liền ôm chầm vợ rồi hôn một cái: "Vợ ơi tốt quá rồi. Đi nào, hôm nay chúng ta đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa để chúc mừng em.""Vâng."Hai người gọi Giang Miên Miên đang học bài trong phòng, sau đó gia đình ba người vui vẻ đi ra ngoài ăn một bữa linh đình.Sau khi ăn xong ba người về nhà. Trên đường về nhà, Giang Trường Hải dắt tay con gái và hỏi: "Con gái à, ngày mai khai giảng con có cần cha đưa con đi học không?""Không cần đâu ạ. Ngày mai con và Vương Lợi cùng tới trường là được rồi." Giang Miên Miên quả quyết lắc đầu, cô thật sự cảm thấy không cần thiết.Trường học gần nhà, đi chục phút là tới.Giang Trường Hải lại hỏi tiếp: "Vậy con đã đủ đồ dùng chưa? Có cần tới Cung tiêu xã mua ít văn phòng phẩm không?"Giang Miên Miên vẫn lắc đầu: "Không cần mua đâu ạ, con có đủ đồ dùng rồi.""Haiz, con gái của cha đã lớn rồi, không cần vị cha già này nữa." Giang Trường Hải giả vờ thở dài hụt hẫng."Ôi cha ơi, dù con lớn thế nào cũng vẫn là tấm áo bông nhỏ của cha." Dứt lời Giang Miên Miên nhảy phốc lên lưng cha mình, Giang Trường Hải phối hợp khom người cõng cô, hai người vừa đùa giỡn vừa đi về nhà.Tô Uyển Ngọc đi theo phía sau. Nhìn hai cha con, bà cảm thấy trên đời này không có người phụ nữ nào hạnh phúc hơn mình."Vợ ơi, mau theo kịp." Giang Trường Hải cõng con gái, đứng ở giao lộ phía trước cách đó không xa gọi to."Ờ, em đến đây." Tô Uyển Ngọc đáp lời, sau đó tăng tốc đi về phía họ.Ngày hôm sau, Giang Miên Miên ăn sáng xong thì đeo cặp sách nhỏ đi học cùng Vương Lợi.Vừa mới bước chân vào trường cô đã nghe thấy Chung Nguyên và Điền Vi gọi mình phía sau.Vương Lợi vừa thấy người đến lại là hai học sinh giỏi là lập tức nhức đầu. Cậu ta là học sinh đội sổ trong lớp nên cảm thấy cực kỳ áp lực khi đi cùng ba học sinh giỏi."Giang Miên Miên, cậu đi cùng họ nhé, tôi đi trước đây." Nói xong Vương Lợi đeo cặp sách chạy vào trong trường như một làn khói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận