Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 453. Hạ thấp đẳng cấp

Hơn nữa, từ nhỏ Chu Yến Vũ đã cẩn thận không ngừng dặn dò con trai phải duy trì quan hệ thật tốt với Úc Nhu. Vị trí của bác cả còn lợi hại hơn cả cha của cậu ta, sau này cũng có rất nhiều chỗ phải nương nhờ.
Có điều Úc Nhu cũng giống như ông cụ, đều thương Úc Thừa nhiều hơn.
Một là vì thương Úc Thừa từ nhỏ đã mất mẹ, hai là thời gian chơi chung với Úc Thừa cũng nhiều hơn.
Úc Duệ Hiên nói chuyện với Úc Nhu, cả quá trình đều không để ý đến Úc Thừa và Giang Miên Miên ở bên cạnh.
Nhân lúc Úc Thừa không chú ý, cậu ta còn len lén dùng ánh mắt thù hằn phi đao về phía Giang Miên Miên.
Cái đồ nhà quê này, sao ở đâu cũng thấy nó vậy?
Cũng không xem xem mình có thân phận gì, lại dám đi theo bọn họ đến nhà họ Trình tụ họp. Thật đúng là không biết điều.
Một con bé chân đất quê mùa đứng chung một chỗ với bọn họ, đồng nghĩa với việc hạ thấp đẳng cấp của bọn họ rồi.
Thật không biết Úc Thừa đang nghĩ cái gì, người nào cũng đưa đi theo, cũng không sợ làm mất mặt nhà họ Úc.
Úc Duệ Hiên nói chuyện với Úc Nhu một lúc, Trình Giai cũng đã mặc xong váy của Giang Miên Miên đi xuống.
Sau khi các thiếu nam thiếu nữ trong bữa tiệc nhìn thấy, ánh mắt không khống chế được mà lộ ra sự kinh diễm.
“Oa, Giai Giai, bộ váy này của cậu đẹp thật đấy, cậu mua ở đâu vậy?”
Da của Trình Giai vốn đã trắng, mặc bộ đồ màu hồng càng làm nổi bật nước da trắng mịn của cô ấy, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế được phác họa hoàn mỹ, hai chiếc lá sen ở hai bên ngực càng làm tăng thêm sự hoạt bát, gợi ra cảm giác thanh xuân đẹp đẽ, ngọt ngào thanh thuần.
“Là quà sinh nhật Miên Miên tặng tôi.” Trình Giai Giai đi đến bên cạnh Giang Miên Miên, đặt tay lên bả vai của cô nói, vẻ mặt tràn ngập vui mừng.
“Cảm ơn em nhé Miên Miên, chị rất thích bộ váy này.”
Hiển nhiên là rất hài lòng về món quà.
“Chị Trình thích là tốt rồi.” Giang Miên Miên cũng rất hài lòng với hiệu quả của việc cô ấy mặc đi ra ngoài và những phản ứng kinh ngạc của người khác.
“Ra là vậy. Thế thì tiếc quá rồi, tôi cũng rất muốn có một bộ đồ đẹp như vậy.” Nghe thấy bộ váy này là do cô bé Giang Miên Miên này làm, các cô gái vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối.
Giang Miên Miên nhìn cô gái kia, nhẹ giọng nói: “Chị gái, nếu như chị thích, em cũng có thể làm cho chị bộ khác dựa theo số đo của chị.”
Các cô gái nhìn qua Giang Miên Miên, lại nhìn qua những người bên cạnh cô, nhất thời không có ai tiếp lời nữa.
Cô ấy không biết Giang Miên Miên này có lai lịch gì, nhưng những người đứng bên cạnh đối phương đều là người của nhà họ Úc.
Sự chênh lệch giữa nhà cô ấy và nhà họ Úc cũng không phải bình thường.
Nếu như cô ấy coi người ta là thợ may, tùy tiện đặt quần áo với người ta ở trước mặt nhiều người như vậy, sợ là sẽ đắc tội với người ta.
Mà người thông minh như Úc Nhu lập tức đoán ra Giang Miên Miên có chủ ý gì, vì vậy liền cười lên tiếng: “Miên Miên, nếu em có thể nhận đặt may quần áo, vậy em cũng làm giúp chị một bộ váy đi.”
Giang Miên Miên dĩ nhiên là gật đầu liên tục: “Được thôi, chị Úc, chị muốn kiểu quần áo như thế nào, có yêu cầu gì thì cứ nói với em. Em đảm bảo sẽ làm hợp ý chỉ.”
Cô cũng đoán được đối phương có lẽ đang giúp mình mở đầu, trong lòng rất cảm kích.
Có điều làm ăn vẫn phải niêm yết báo giá rõ ràng: “Chị Úc, váy là do em thiết kế kiểu dáng, nếu dựa theo số đo để đặt may thì giá khá là đắt, ít nhất là ba mươi đồng, sau đó căn cứ theo yêu cầu của khách hàng để định giá cuối cùng. Em đảm bảo sẽ cố gắng hết mức để làm ra hình dạng mà chị muốn. Khụ, phải đóng mười đồng tiền đặt cọc.”
Thấy cô bàn chuyện làm ăn như một bà cụ non, Úc Nhu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn lại: “Được, chị đưa tiền đặt cọc cho em trước. Những thứ khác đợi chị nghĩ xong về nhà chị sẽ nói chi tiết với em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận