Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 206. Dị ứng sẽ chết người

Nhưng cô bé khẽ gọi “cha mẹ” mà không có ai trả lời. Cô bé tưởng rằng cha mẹ ngủ say rồi nên không gọi nữa.
Vậy là, sau khi mấy cô bé lần lượt uống hai ngụm, Đại Nha Nhị Nha là chị nên không uống nữa, phần còn lại để dành cho hai em gái uống.
Nhưng các cô không hề biết rằng cha mẹ mình vẫn chưa ngủ, những lời Chiêu Đệ nói lúc ban ngày đã định trước sẽ khiến hai vợ chồng mất ngủ.
Nghe bốn đứa con gái chia sẻ bát sữa mạch nha, trong lòng rất cảm kích cả nhà bác cả.
Uống sữa mạch nha xong, Chiêu Đệ cảm thấy mắc tiểu liền đi giày vào để đi nhà vệ sinh.
Khi trở về phòng vừa hay gặp được Giang Miên Miên mới rửa mặt xong.
Giang Miên Miên đưa mứt quả cho cô bé: “Cho em này, vẫn như cũ, mỗi người hai viên.”
“Cảm ơn chị ba, chị ba thật tốt.” Chiêu Đệ nhận lấy mứt quả, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.
“Đừng khách sáo.” Giang Miên Miên xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, nghĩ đến chuyện sương sâm nói lúc chiều liền hỏi: “Chiêu Đệ, em có tìm được cỏ dại mà em nói không?”
Chiêu Đệ lắc đầu: “Không tìm được. Hình như chỗ chúng ta không có loại cỏ dại đó.”
Cô bé không muốn làm sương sâm cho Tam Nha ăn, vì nếu dị ứng nghiêm trọng có thể chết người.
Cô bé thừa nhận mình hâm mộ ghen tị với đối phương, nhưng cũng không hề oán hận, thậm chí còn không ghét. Khi còn nhỏ cô bé đã từng thật lòng thích người chị thường xuyên cho mình đồ ăn và quần áo này.
Cô bé chỉ muốn trả thù ông bà nội và cả nhà thứ ba đã từng chèn ép nô dịch cô bé, còn những ân tình mà nhà bác cả đã bố thí cô bé cũng sẽ trả hết.
Giang Miên Miên nghe vậy thì hơi thất vọng: “Được rồi, vậy thì thôi. Em mau về phòng đi, kẻo bị lạnh.”
“Ừ.”
Vì đã được uống một bát sữa mạch nha nên mấy cô bé đều để dành mứt quả lại, ngày mai ăn.
Không bao lâu sau những người khác đều ngủ thiếp đi, nhưng Chiêu Đệ lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Vừa rồi khi uống sữa mạch nha đó, cơm thèm trong cơ thể của cô bé được dẫn ra, vì vậy ý nghĩ muốn ra ngoài kiếm tiền bây giờ vô cùng mãnh liệt.
Đợi đến khi cô kiếm được tiền, cô sẽ mua mười bình sữa mạch nha, mỗi ngày uống ba lần.
Nhưng hiện giờ cô thực sự còn quá nhỏ, mới lên bảy tuổi, không có quyền lên tiếng trong nhà. Cha mẹ căn bản không coi lời cô nói là thật.
Hơn nữa làm ăn cũng cần có tiền vốn, trước khi được phân nhà trong tay cha mẹ sẽ không có tiền.
Cho nên phải chờ đến khi phân nhà xong mới có thể kiếm tiền. Nhưng đón Tết âm lịch xong, đầu xuân thì phải chuẩn bị làm ruộng. Đời này cô sống lại không phải là để làm ruộng.
Xem ra cô phải nghĩ cách khác, có điều việc quan trọng nhất trước mắt là phải để ông bà nội tin rằng mẹ của cô mang thai em trai.
Thế là sáng hôm sau lúc ăn cơm, Chiêu Đệ một lần nữa nói ra trước mặt mọi người: “Hôm qua cháu lại nằm mơ thấy ông cụ râu tóc bạc phơ, ông ấy nói em trai đã ở trong bụng mẹ rồi.”
Nghe vậy, Trương Quế Hoa hơi nhíu mày, cũng không chửi ầm lên như lần trước nữa.
Một lần thì coi như thôi, nhưng nằm mơ một giấc mơ giống nhau trong hai ngày liên tiếp, như vậy có chút kỳ lạ.
Dù sao Chiêu Đệ cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, chắc không thể bịa ra lời nói dối như vậy.
Chiêu Đệ thấy bà nội mở miệng châm chọc như lần trước, trong lòng có chút đắc ý.
Kiếp trước cô đã xem một vài bộ phim thôi miên, biết rằng chỉ cần nói những lời giống nhau liên tiếp trong vài ngày với bọn họ, cho dù tạm thời bọn họ không tin lời giải thích của người nói thì cũng sẽ để lại ấn tượng trong tiềm thức.
Đến lúc đó chỉ cần xác nhận mẹ cô đã mang thai, bọn họ lập tức sẽ nghĩ đến những lời trước đây cô đã từng nói, theo bản năng mà nghĩ rằng cái thai lần này của mẹ cô là một bé trai.
Vậy thì việc bọn họ tin rằng em trai cô là thần tiên gửi hồn cũng không phải là không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận