Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 755 - Bọn anh cũng rất nhớ anh ấy



Mặc dù Úc Thừa nói rất nhẹ nhàng, nhưng Giang Miên Miên vẫn cảm thấy đối phương đối tốt với mình, cho nên cũng ân cần quan tâm nói: “Anh Úc, anh huấn luyện như thế nào? Có mệt không ạ?"“Không mệt, anh cũng đã quen rồi." Úc Thừa thờ ơ trả lời.Lúc cậu còn rất nhỏ đã bị người nhà đưa vào bộ đội huấn luyện, huấn luyện khép kín như thế này cũng không phải lần đầu tiên, mặc dù cường độ huấn luyện lớn hơn một chút so với bình thường, nhưng đối với cậu mà nói, cũng không khó khăn gì."Úc Thừa này, cháu huấn luyện khổ cực như vậy, gần đây có gầy đi không? Lần này trở về nhà phải nghỉ ngơi cho khỏe, ăn nhiều đồ bổ một chút, bây giờ thân thể cháu đang lúc phát triển, cũng không thể thiếu dinh dưỡng được." Tô Uyển Ngọc cũng dặn dò."Cháu biết rồi ạ, dì Uyển, dì yên tâm, cháu sẽ tự chăm sóc mình thật tốt." Úc Thừa thấy Tô Uyển Ngọc quan tâm mình như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.Chờ Tô Uyển Ngọc nói xong, Giang Miên Miên lại hưng phấn nói: "Đúng rồi, anh Úc, em có một chuyện vui muốn kể cho anh, mấy ngày trước, bác cả của mẹ em đến nhà thăm cả nhà em, hơn nữa anh biết không? Thì ra mẹ em là người Hải Thành.""Dì Uyển là người Hải Thành sao?" Úc Thừa cũng có chút kinh ngạc."Đúng vậy, anh cũng không nhìn ra đúng không, thiên phú ngôn ngữ của mẹ em thật sự quá tốt, nói ngôn ngữ bản xứ ở chỗ này không có một chút khẩu âm nào, lúc trước mẹ em đến Hải Thành trao đổi học tập, gặp được ông chú của em, bây giờ hai gia đình đã liên lạc lại rồi." Giang Miên Miên vui vẻ chia sẻ mấy chuyện xảy ra trong mấy ngày nay với Úc Thừa.Bây giờ cô đã thành thói quen mỗi tuần lúc gọi điện thoại cho Úc Thừa, sẽ chia sẻ những chuyện vui, chuyện buồn cho cậu, bây giờ đột nhiên không liên lạc lâu như vậy, cô vẫn chưa quen được.Bây giờ đã gọi được điện thoại, cô chờ không kịp mà muốn chia sẻ với cậu.Úc Thừa nghe được sự vui sướng không đè nén được của Giang Miên Miên ở đầu bên kia, cũng vui mừng thay cô: "Đúng là một chuyện đáng để vui mừng, dù sao cũng là người thân gần gũi như vậy, có thể liên lạc lại lần nữa, khẳng định dì Uyển cũng rất vui vẻ.""Ừ ừ, mẹ em cũng rất vui, gia đình ông chú còn ở lại nhà em mấy ngày, cũng vừa mới rời đi không được bao lâu." Trên mặt Giang Miên Miên đầy ý cười nói.Chí Văn, Chí Võ rửa chén xong đi ra, thấy Giang Miên Miên ôm điện thoại nói chuyện rất vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng không đè nén xuống được.Chờ đến khi hai anh em nghe Giang Miên Miên gọi anh Úc, thì rất hưng phấn bu lại: "Miên Miên, cho bọn anh nói chuyện một lát, lâu rồi không gặp Úc đại ca, bọn anh cũng nhớ anh ấy.""Anh Úc, anh cả, anh hai của em muốn nói chuyện với anh." Giang Miên Miên nói một tiếng, liền đưa ống nghe cho bọn họ.Chí Văn cầm ống nghe có chút kích động nói: "Úc đại ca, em là Chí Văn này, bây giờ em và Chí Võ đang ở nhà của bác cả, năm nay bọn họ thi lên được trung học cơ sở, bây giờ bọn em đã là học sinh trung học cơ sở rồi."“Lên được trung học cơ sở rồi à, rất tốt, chúc mừng hai cậu, hai cậu ở lại phòng nào trong nhà của chú Giang vậy?" Úc Thừa nhàn nhạt dò hỏi."Bọn em ở phòng bên cạnh phòng bác cả, phòng kia cũng rất tốt, vừa lớn vừa rộng rãi, còn có bàn đọc sách và kệ sách." Chí Võ hưng phấn nói với Úc Thừa.Úc Thừa nghe được hai người không ở phòng của mình lúc mình không ở, trong lòng rất hài lòng, nhưng cậu cũng không muốn lãng phí thời gian nghe hai anh em này ríu rít nói lời nhàm chán."Được rồi, Chí Văn, cậu đưa điện thoại cho Miên Miên đi, tôi có chuyện muốn nói với em ấy.""Vâng, được ạ." Mặc dù Chí Văn cảm thấy mình còn chưa nói được mấy câu, có chút không bỏ được.Nhưng cậu ta nghĩ Úc Thừa có chuyện quan trọng muốn nói, sợ làm chậm trễ, cũng vội vàng đưa điện thoại cho Giang Miên Miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận