Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 508. Này là muốn đi

Giang Miên Miên bị cậu ta nói mãi làm nhức hết cả đầu, cũng chỉ có thể đồng ý: "Được được, cậu đừng nói nữa, chờ một lát tôi có thời gian sẽ vẽ cho cậu."
"A, quá tốt rồi, cảm ơn cậu, Giang Miên Miên, bây giờ tôi về lấy truyện tranh." Vương Lợi nói xong, ném bài tập xuống, chạy về nhà như một làn khói.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Giang Miên Miên thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Lý Lan ngồi nghiêm túc làm bài tập ở một bên, cô cũng bắt đầu vùi vào chuyện vẽ bản thiết kế.
Vẽ nửa ngày, cuối cùng Giang Miên Miên cũng vẽ xong ba bản thiết kế, cô mới duỗi người một cái, muốn nghỉ ngơi một lát, liền thấy Vương Lợi cầm truyện tranh, nháy mắt với cô, khuôn mắt đầy khao khát nhìn cô.
Giang Miên Miên thở dài, đưa tay với cậu ta: "Cầm tới đi, bây giờ tôi vẽ cho cậu."
"Quá tốt, cảm ơn cậu, Giang Miên Miên, vẽ cái này." Vương Lợi chỉ vào Tôn Ngộ Không đang đại náo thiên cung uy phong lẫm liệt nói
Giang Miên Miên vẽ xong cho Vương Lợi, còn cố ý dùng bút chì màu tô lên đó một chút, làm cho cậu nhóc này nhìn chằm chằm không rời mắt.
Vương Lời cầm bức vẽ Tôn Ngộ Không mới vẽ không được bao lâu, thích đến nổi không muốn buông tay, nhìn Giang Miên Miên cùng cảm thấy ngày càng thuận mắt.
Cậu ta học trong ti vi, nắm chặt bàn tay vỗ bịch bịch vang dội lên ngực mình: “Miên Miên, sau này ở trường học tôi bảo vệ cậu, ai dám khi dễ cậu tôi sẽ đánh tên đó."
Giang Miên Miên không ngẩng đầu: "À, vậy cảm ơn cậu nha."
Sau khi cô vẽ xong mười bản thiết kế thì đi ngay đến bưu điện, gửi một xấp bản thiết kế giày đến thủ đô
Chủ nhật hôm nay, bởi vì thời tiết tuần này hết sức nắng ráo, bốn giờ sáng vừa qua Giang Trường Hải đã thức dậy rất rồi.
"Ừ? Anh Hải, anh đi à?" Tô Uyển Ngọc nhận ra động tĩnh bên cạnh, mơ mơ màng màng hỏi.
"Ừ, không sao đâu, em ngủ tiếp đi, anh có thể về sẽ trễ một chút, buổi tối cũng không cần chờ anh về ăn cơm." Giang Trường Hải vỗ Tô Uyển Ngọc một cái, nhẹ giọng vỗ về.
"Vâng, mang đồ đã chuẩn bị, chú ý an toàn." Tô Uyển Ngọc không yên tâm dặn dò.
Giang Trường Hải mặc quần áo tử tế, cõng túi giải phóng, nhét hơn mười cái túi lớn ngày hôm qua mua được, ba bình nước ngọt còn có một bình nước quân dụng chứa đầy nước vào trong túi đi ngay đến thôn Thạch Kiều.
Lúc Giang Trường Hải đến dưới chân núi, trời mới hơi sáng, xa xa ông đã thấy hai bóng người lúc ẩn lúc hiện dưới chân núi, nhìn hình dáng kia, hẳn là lão nhị và lão tam rồi.
"Anh cả, là anh sao?" Giang Trường Đào nhìn thấy người tới, đè thấp giọng hỏi.
"Là anh." Giang Trường Hải bước nhanh đến, lấy đồ trong túi ra đưa cho bọn họ.
"Hai chú vẫn chưa ăn sáng đi, trước tiên chúng ta ăn trước đã, ăn no mới có thể làm việc được." Giang Trường Hải nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn anh cả." Hai người nhận lấy bánh bao, cắn từng miếng to.
Ba anh em ăn no ở dưới chân núi, sau đó đám người Giang Trường Hà mang theo gậy và súng săn đi vào núi.
"Anh hai, Chiêu Đệ có nói nhân sâm lâu đời kia ở đâu không?" Giang Trường Đào vừa dùng gậy trong tay mình dò đường, vừa hỏi.
Giang Trường Hà cũng buồn bực khó chịu thành thật trả lời: "Không có, Chiêu Đệ nói, sườn núi phía Bắc có nhân sâm, nhưng lại không nói vị trí cụ thể."
Một ngày của thần tiên rất bận, có thể nói cặn kẽ sao.
Giang Trường Đào nghe vậy, không hài lòng lắm, oán giận nói: "Anh cũng không hỏi rõ Chiêu Đệ một chút, phía Bắc lớn như vậy, chúng ta phải tìm đến khi nào chứ!"
Giang Trường Hải nghe vậy lại không vội vàng hốt hoảng: "Thằng ba, làm người không nên quá tham. Nhân sâm ở trên núi cho nên sẽ không chạy được, chúng ta cứ từ từ tìm, thần tiên cũng không thể trực tiếp đút cơm vào trong miệng chú được."
Giang Trường Đào im miệng, từ nhỏ ông ta đã có chút sợ anh cả nhà mình, bây giờ đã biến thành kính sợ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận