Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1037 - Ăn năn và hối hận



Cho nên đã rất nhanh biến thành kinh ngạc lẫn vui mừng, bởi vì vừa nhìn cô út đã biết là một người rất giàu có!“Chào cô út ạ.” Chiêu Đệ rất biết điều chạy đến trước mặt Giang Trường Phụng, ngọt ngào chào hỏi, cô bé phải tranh thủ tạo ấn tượng tốt với cô út.Những đứa nhỏ khác thấy Chiêu Đệ chào hỏi, cũng hậu tri hậu giác đi theo sau chào.“Ai, ngoan.” Giang Trường Phụng nhìn đám cháu trai cháu gái, trong mắt tràn đầy yêu thương.Đến gian nhà chính, lão thái thái cầm tay con gái bỏ ra, xụ mặt, lạnh giọng nói: “Nha đầu chết tiệt này, con không có lương tâm hả, những năm qua con đã đi đâu? Đã vậy còn nhẫn tâm nói không trở về, đã không trở về thì thôi đi, ngay cả thư cũng không viết gửi về cho mẹ, con nói xem mẹ sinh con có tác dụng gì không, thà nuôi một con chó còn hơn.”Trương Quế Hoa càng mắng càng cảm thấy tủi thân, tuy rằng Giang Trường Phụng là con gái, nhưng bà ta vẫn luôn rất đau lòng cho cô ấy, từ nhỏ ba người anh trai có gì, cho tới bây giờ cũng sẽ không bỏ quên cô ấy, nhưng cô ấy đã làm gì để báo đáp lại bà ta?Vì một người con trai không có tiền đồ, đã bỏ nghề nghiệp nhà cửa chạy theo người đó, Trương Quế Hoa suy nghĩ, nước mắt rơi xuống.Trương Quế Hoa khóc, khiến cho Giang Trường Phụng sợ hãi, cô ấy vội vàng đưa tay lau nước mắt cho mẹ.“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con biết sai rồi, con biết là mọi người đều muốn tốt cho con.” Giang Trường Phụng nhận sai nói.“Trường Phụng, con thật là không hiểu chuyện, có cha mẹ với con cái nào mà thù hận cách đêm cách hôm đâu, tuy rằng năm đó cha mẹ rất tức giận, đã nói những lời làm tổn thương con, nhưng con cũng không thể bỏ đi nhiều năm như vậy, con không biết lúc con vừa đi, mẹ của con đã rất buồn đó.” Giang Đại Sơn cũng cầm bình hút thuốc cũ ra hít một hơi, nhìn con gái út, có chút trách móc nói.Giang Trường Phụng nghe những lời này của cha mẹ, ngực thắt chặt khó chịu.“Cha mẹ, con xin lỗi, lúc đó con còn nhỏ, đều nghĩ lời hai người nói là thật, lần này nếu không phải con gặp Miên Miên ở Hương Thành, con cũng thật sự không biết đến lúc nào mới có thể nghĩ thông suốt được.” Giang Trường Phụng vừa ăn năn vừa hối hận.Nếu như lần này cô ấy không gặp được Miên Miên, chỉ sợ là cả đời này cô ấy sẽ đi vào ngõ cụt, không quay đầu được nữa.Lão thái thái nghe vậy lại chất vấn: “Những năm qua con đã đi Hương Thành sao, đi kiểu gì?”Hiện tại Hương Thành trong mắt mọi người đã giống như là đi nước ngoài, người bình thường không thể đi được.”“Vâng ạ, năm đó sau khi con và Mã Lỗi rời khỏi nhà, đã ngồi tàu hỏa đến Thâm thị, sau đó nhập cư trái phép đến Hương Thành.” Giang Trường Phụng giải thích đơn giản.“Hương Thành, nghe Trí Viễn nói, người ở Hương Thành đều rất giàu, tốt hơn so với chúng ta ở nội địa bên này, những năm qua, con sống ở Hương Thành có tốt không? Có thể ăn no mặc ấm không?” Lão thái thái quan tâm hỏi.Đối với những người tầm tuổi như bà ta mà nói, có thể ăn no mặc ấm đã là sống tốt lắm rồi.“Cha mẹ, hai người yên tâm, con sống ở Hương Thành rất tốt, con còn có công ty của mình ở bên đó.” Giang Trường Phụng trực tiếp kể sơ lược về quá khứ bản thân đã dốc sức như thế nào, và kể về tình hình hiện tại của bản thân một chút.Lão thái thái không biết công ty là gì: “Công ty? Công ty là gì vậy?”“Mẹ, công ty chính là con là bà chủ làm kinh doanh kiếm tiền, thuê rất nhiều người giúp con làm việc.” Giang Trường Phụng giải thích đơn giản một chút.“Hóa ra như thế được gọi là công ty.”Lão thái thái hiểu ra rồi gật gật đầu, trong lòng bỗng kiên định hơn rất nhiều, có thể thuê người giúp làm kinh doanh đã chứng tỏ những năm qua con gái út đã sống không phải chịu khổ rồi.Nhưng một giây sau vẻ mặt lại biến đổi, ngữ khí không tốt hỏi: “Đúng rồi, Trường Phụng, lần này con tự mình về sao? Người đó đâu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận