Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 730 - Mẹ chồng tốt



“Bác cả của con? Có phải cái người mà mấy chục năm chưa liên lạc rồi không?” Bà cụ nghe vậy kinh ngạc nhìn Tô Uyển Ngọc hỏi.“Dạ vâng mẹ, đúng lúc lần trước con đi Hải Thành giao lưu học tập thì gặp bọn họ ngay gần nhà cũ. Thật ra năm đó bác cả muốn đi tìm con, chỉ là tìm không được thôi, mấy năm nay bọn họ luôn thắp nhang cung phụng cho cha con.” Tô Uyển Ngọc không muốn bà cụ có bất kỳ hiểu lầm hay ấn tượng xấu gì đối với nhà mẹ đẻ nên cố ý giải thích.Quả nhiên bà cụ nghe nói bọn họ tìm Tô Uyển Ngọc nhưng tìm không được thì có ấn tượng tốt hơn chút.Bà gật đầu nhẹ, hơi xúc động: “Liên lạc lại lần nữa cũng tốt, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, bây giờ gặp lại thì đó cũng là duyên phận. Có thể là cha con đau lòng nên ở trên trời linh thiêng dẫn đường cho, có thể quay lại lần nữa cũng tốt, nhiều người thân thích thì nhiều con đường.”Với lại một gia đình ở Hải Thành như thế thì không biết những nhà khác sẽ ghen tị với nhà họ Giang như thế nào đâu!“Mẹ nói đúng, vợ con thấy rất vui vì liên lạc lại được với bác cả và bọn họ.” Giang Trường Hải gật đầu tán đồng, tất nhiên ông có thể nhìn ra được tâm tình của vợ mình không tốt.Trương Quế Hoa cười ha hả dặn dò: “Được, con cả, con dâu, chờ mọi người đến thì nói cho mẹ biết, mẹ đến giúp nấu cơm, chiêu đãi mấy người bà con họ hàng này thật tốt.”Nghe vậy, Giang Trường Hải lập tức giơ ngón cái lên khen ngợi: “Mẹ, mẹ đúng thật là một người mẹ chồng tốt!”“Hừ, con không nhìn thấy mẹ là ai sao? Tìm mười dặm tám thôn cũng không thể tìm ra người hiểu chuyện như mẹ đâu. Người nhà mẹ đẻ của vợ con mười năm chưa gặp mặt, bây giờ đến đây mà mẹ có thể không chiêu đãi tốt được sao.” Bà cụ tự hào nói.“Đúng, đúng, mẹ nói rất đúng.” Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng thi nhau phụ họa.Tô Uyển Ngọc nhìn thấy đã đến giờ cơm, đứng dậy nói với bà cụ: “Mẹ, chú ba, mọi người ở đây trò chuyện đi, con phải nấu cơm.”Vừa lúc đêm qua bọn họ trở về mua không ít rau, Tô Uyển Ngọc dự định sẽ làm sáu món rau.Trương Quế Hoa nghe xong cũng lập tức đứng dậy: “Để mẹ phụ một tay.”“Không sao đâu mẹ, mẹ đi đường xa nắng gắt thì cứ ngồi nghỉ ngơi đi.” Tô Uyển Ngọc vô cùng quan tâm mà nói.Bà cụ được dỗ dành cũng trở nên thoải mái: “Vậy được rồi, nhưng đừng làm nhiều quá, tùy tiện làm vài món cũng được.”“Dạ.”Vương Lợi và Lý Lan thấy người nhà họ Giang chuẩn bị nấu cơm thì cũng rất hiểu chuyện mà thu dọn đồ đạc trở về nhà.Lúc ăn cơm, bà cụ nhìn cả bàn toàn là rau xanh, nghĩ một đằng phàn nàn một nẻo: “Ôi, con dâu, nhìn xem, sao lại làm nhiều rau như vậy.”“Mẹ, lâu lâu mẹ mới đến một lần nên phải tiếp đón thật chu đáo, mẹ nếm thử tay nghề của con xem có tiến bộ hay không.” Tô Uyển Ngọc bưng món ăn cuối cùng ra và nói.Mặc dù ngoài miệng bà cụ nói đau lòng nhưng ăn thấy rất thỏa mãn.Mặc dù cuộc sống ở quê đã khá hơn rất nhiều nhưng Trương Quế Hoa vẫn rất tiết kiệm, một tháng chỉ ăn vài miếng thịt hầm, cũng không đủ ăn.Ăn no nê, bên ngoài trời đã ít nóng, hai mẹ con mới gánh đồ về thôn Thạch Kiều.Tôn Lệ Hà ăn cơm xong thì cũng không ngủ trưa mà ngồi tựa lên cánh cửa trông mong bà cụ và chồng quay trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận