Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 219. Mua túi thuốc chuột

Đại Nha run rẩy chìa tay ra, Trương Quế Hoa không chút thương tiếc mà cầm tấm gỗ trúc đánh thật mạnh xuống.
“Chát! Chát! Chát!”
Tiếng tấm gỗ trúc đánh lên tay vang khắp phòng thứ hai.
“Bà ơi, là con giặt hỏng, bà đánh con, đừng có đánh chị cả mà!”
Chiêu Đệ muốn nhào qua kéo tay của Trương Quế Hoa, lại bị Nhị Nha kéo lại: “Đừng nói, đừng để chị cả bị đánh uổng phí.”
Bây giờ chị cả đã kéo chuyện lên trên người của cô bé, nếu như Chiêu Đệ lại nhảy ra nhận tội nữa thì cả hai cô cũng sẽ bị bà của mấy cô phạt.
Cô bé dùng ánh mắt không đồng ý và một chút khiển trách giữ Chiêu Đệ lại tại chỗ.
Chiêu Đệ cắn chặt môi dưới, cô dùng hết sức cả người mới không nhào tới ôm lấy cánh tay của Trương Quế Hoa mà cắn xé.
Trương Quế Hoa hằng năm ra đồng làm việc, sức tay cực kỳ lớn, đánh xuống mấy cái, trên tay Đại Nha đã hiện lên mấy lằn màu đỏ thẫm.
Tôn Lệ Hà đắc ý nhìn biểu cảm của mọi người trong phòng, tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Lần này cho tụi bây một bài học, xem coi sau này tụi bây còn dám đắc tội tao nữa hay không.
Triệu Tiểu Quyên đau lòng nhìn con gái, lại không dám mở miệng xin tha, bởi vì đứa nhỏ làm sai thì phải bị dạy dỗ.
Trong thời đại thiếu thốn vật liệu như hiện nay, lãng phí lương thực hay làm hỏng đồ trong nhà, cho dù không phải cố ý cũng xem là lỗi rất lớn.
Giang Trường Hải ở phòng bên cạnh nghe toàn bộ quá trình, nói với Giang Miên Miên đang cắn đầu bút, rõ ràng không có tâm trạng làm bài tập: “Con gái à, chờ lát nữa con đem dầu hoa hồng qua cho thím hai đi.”
“Dạ.” Giang Miên Miên gật đầu, do dự một chút vẫn không có mở miệng nhờ cha cô đi qua xin tha giùm.
Dù sao ở thời đại này vải vóc thật sự rất quý giá.
Mà mỗi lần Đại Nha bị đánh giống như đánh vào tim Chiêu Đệ đến nhói đau.
Chị cả đây là chịu phạt thay cô, những đòn này vốn phải đánh lên người cô.
Sắc mặt Chiêu Đệ rất khó nhìn, tức giận, oán hận, căm thù, những cảm xúc tiêu cực, điên cuồng này phá hủy lý trí của cô.
Bây giờ cô thật sự hận không thể đi mua một gói thuốc chuột, mang về độc chết hết đám xấu xa này.
Thật may, lý trí còn sót lại của cô đã ép cái suy nghĩ nguy hiểm kia xuống.
Giết người thì đền mạng, bị vậy vì những kẻ đó không đáng giá!
Khi đánh xong, tay của Đại Nha sưng phù lên, mắt thấy da sắp rách ra, cuối cùng Trương Quế Hoa mới dừng trừng phạt lại.
“Lần này là cho mày một bài học nhỏ, lần sau mà còn dám làm hỏng đồ trong nhà thì mày đừng có cần cái tay này nữa.” Sau khi Trương Quế Hoa đánh xong, bà ta trách mắng.
“Dạ, con biết rồi ạ, bà ơi, lần sau con sẽ không như vậy nữa đâu.” Đại Nha nhịn đau mà cố gắng trả lời.
Trương Quế Hoa thấy thái độ nhận lỗi của Đại Nha không tệ, hừ lạnh một tiếng, rồi cầm tấm ga trải giường đi ra ngoài.
“Nhớ, sau này cẩn thận một chút, đừng có chọc thím không vui.” Giờ phút này Tôn Lệ Hà cực kỳ giống con cáo trong cáo mượn oai hùm.
Đợi trong phòng chỉ còn lại người một nhà bà ta, Triệu Tiểu Quyên mới đau lòng nhìn tay sưng đỏ của Đại Nha, nhẹ nhàng thổi thổi: “Mẹ đi lấy khăn lông ướt tới đắp cho con, có thể sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Tay Đại Nha đau đến gần như chết lặng, nhưng cô bé vẫn nhịn đau nói: “Mẹ, con cũng không có đau lắm đâu.”
“Chị cả, em xin lỗi, đều do em không tốt.” Trong đôi mắt đỏ bừng của Chiêu Đệ đầy vẻ hối hận, giọng cũng khàn đi rất nhiều.
Đều do cô nhất thời bị xúc động, dùng cách thức ngây thơ như vậy để trả thù Tôn Lệ Hà, mới liên lụy chị cả cô phải chịu tội thay cô.
Đại Nha dùng một cánh tay khác nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Không có gì đâu mà, Chiêu Đệ, chị biết em không cố ý mà.”
Chiêu Đệ vẫn luôn cố nén nước mắt, vì những lời này của Đại Nha mà cuối cùng vẫn không kiềm được.
Nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống: “Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi chị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận