Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 294. Lại nóng như lửa rồi

Lúc cô ta đang do dự, Giang Miên Miên đã dẫn Úc Thừa vào trong phòng bếp, cô ta cũng chỉ có thể xếp hàng lấy cơm.
Giang Miên Miên mới vừa cầm cơm trong tay, một giây sau đã bị Úc Thừa cực kỳ tự nhiên đưa tay ra nhận.
Giang Miên Miên cũng không khách khí với cậu, nhìn đầu bếp hỏi: "Bác ơi, cháu có bạn đến thăm cháu, có thể cho cháu mượn một bộ chén đĩa không ạ?"
"Được chứ, bên kia có, tự cháu đi lấy đi." Đầu bếp chỉ vào một chỗ trong phòng bếp, để cho cô tự đi lấy.
Giang Miên Miên lấy một đĩa đựng thức ăn, sau khi rửa sạch thì muốn xếp hàng lấy cơm.
Nhưng đầu bếp lại chủ động nói: "Tiểu thần đồng, nào, bác giúp cháu lấy cơm."
Mỗi lần Giang Trường Hải đến đưa gạo và thịt cho Giang Miên Miên, cũng sẽ cho ông ấy một ít đồ.
"Cảm ơn bác," Giang Miên Miên đưa đĩa đồ ăn đến, khéo léo nói.
Đầu bếp nhìn bộ dạng cao gầy của Úc Thừa, cố ý lấy một phần cơm lớn, trở về đưa cho Giang Miên Miên.
Hai người cầm cơm đến nhà ăn tìm một bàn trống không người ngồi xuống.
Cô ngại dẫn theo Úc Thừa đến phòng làm việc ăn cơm, hơn nữa Chiêu Đệ cũng muốn đi theo cô, quá phiền giáo viên nghỉ ngơi.
Không bao lâu, hai cậu con trai và Chiêu Đệ đã lấy cơm trở về.
Chí Võ giành trước một bước ngồi vào chỗ trống bên cạnh Úc Thừa, Chiêu Đệ chậm một bước chỉ có thể ngồi vào chỗ đối diện với Chí Văn.
Giang Miên Miên đẩy hộp cơm mình chuẩn bị về phía trước một chút: "Chỗ em có thịt này, mọi người cùng nhau ăn đi."
"Oa, có thịt này, cảm ơn Miên Miên." Hai đứa con trai thấy có thịt ăn thì vô cùng vui mừng, bọn họ mặc kệ thịt từ đầu ra.
Chỉ có Chiêu Đệ cố tỏ vẻ lờ mờ hỏi: "Chị ba, thịt này lấy ở chỗ nào vậy ạ?"
"Là cha chị đưa đến, nhờ đầu bếp của nhà ăn làm cho chị."
Giang Miên Miên vừa nói, vừa đưa cơm tẻ của mình cho Úc Thừa: "Anh Úc, anh ăn cái này."
Khách từ xa đến, Úc Thừa lại đến đây thăm mình, mình phải chăm sóc khách thật chu đáo.
"Em ăn đi, anh ăn cái này là được rồi."
Úc Thừa đẩy gạo tẻ trở về cho cô, tự cầm lương thô trước mặt cô, cắn một miếng lớn.
Hai đứa con trai nghe được thịt là do bác cả đưa đến, vừa vui mình có thể thơm lây được ăn thịt, lại hâm mộ chế độ ăn uống tốt của Giang Miên Miên.
Chỉ có Chiêu Đệ thấy đồ ăn trong hộp cơm của Giang Miên Miên, trong mắt thoáng qua một tia khói mù.
Khó trách mỗi ngày Tam Nha đều muốn tránh trong phòng làm việc ăn cơm, thì ra là sợ người khác thấy cô tự làm đồ ăn, ăn ngon như vậy.
Nghe học sinh lớp bốn nói học kỳ trước cô vẫn luôn ăn cơm trong phòng làm việc của giáo viên, nhất định đã sớm ăn thịt ở trường học rồi.
Mà mấy người cô ta lại ăn trấu nuốt rau ở nhà ăn, thế đạo này thật sự không công bằng.
Mặc dù trong lòng Chiêu Đệ rất bi phẫn, nhưng bây giờ cô ta có thể khống chế vẻ mặt của mình rất khá.
Cô ta không lộ rẻ vẻ ghen tỵ, mà mặt đầy hâm mộ nhìn Giang Miên Miên nói: “Chị ba, bác cả đối với chị thật tốt, sợ chị ăn không ngon ở trường học, còn cố ý cho chị nhiều đồ ăn ngon như vậy."
Chiêu Đệ tự cho rằng mình giấu rất kỹ, cũng không biết mới vừa rồi trong nháy mắt khi cô ta ghen ty kia đã bị Úc Thừa phát hiện.
Bởi vì nguyên nhân gia đình, Úc Thừa hết sức nhạy cảm đối với tâm trạng và vẻ mặt của người khác, mặc dù chỉ một cái chớp mắt thôi, nhưng vẫn bị cậu phát hiện.
Úc Thừa ý vị thâm trường nhìn Chiêu Đệ một cái, lại làm cho trái tim Chiêu Đệ nhất thời lại nóng như lửa rồi.
Cô ta dùng giọng nói ngọt ngào nhất: "Úc đại ca, bây giờ thủ đô có lạnh không ạ? Trường học các anh còn đi học không? Lần này anh tới có thể ở mấy ngày vậy ạ?"
Không nghĩ đến Úc Thừa nghe vậy lại nói một câu: "Ăn không nói, ngủ không nói."
Ý gì?
Trên mặt Chiêu Đệ là vẻ mặt nghe không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận