Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 370. Phải tự mình làm chủ

Sau khi lãnh đạo trong trấn nhận được thông báo này, cũng quyết định tổ chức một đại hội khen ngợi Giang Miên Miên ở trên trấn, phát học bổng thi hạng nhất cho cô và hai học sinh nữa.
Sau khi biết, trường tiểu học trên trấn và trường tiểu học công xã, cũng muốn tranh thủ mở đại hội khen ngợi ở trường của mình.
Đối với vấn đề này hai bên đều không ai nhường ai, cũng muốn tuyên truyền cho trường mình, đối với lần này đã tiến hành "Nghiên cứu thảo luận" kịch liệt.
Mà tất nhiên những người lãnh đạo của bộ giáo dục trên trấn nghiêng về trường tiểu học trên trấn, nhưng trong tay hiệu trưởng Phương có một lá bài tẩy chưa lật, đó chính là Giang Miên Miên.
Nghĩ đến Giang Miên Miên, hiệu trưởng Phương lấy hết dũng khí đứng lên: “Hai vị lãnh đạo, các vị xem chúng ta thảo luận lâu như vậy, vẫn chưa quyết định được, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên dân chủ một chút, hỏi thử ý kiến của bạn học Giang Miên Miên, như thế nào?"
Những người lãnh đạo kia vừa nghe như vậy, cảm thấy đây cũng là cách hay.
Dù sao đại hội khen ngợi này, là mở vì Giang Miên Miên, cô bé này chính là nhân vật chính là đại hội khen ngợi.
"Được, vậy chúng ta đi hỏi thử ý kiến của bạn học Giang Miên Miên."
Hiệu trưởng Phương nhìn bọn họ đồng ý, trong lòng âm thầm đắc ý.
Đối với tính tình của Giang Miên Miên, ông ấy vẫn hiểu được, ông ấy có lòng tin, đứa bé kia nhất định sẽ lựa chọn trưởng tiểu học công xã.
Lúc đoàn người đi đến, người nhà họ Giang đang trồng rau trong sân.
Tô Uyển Ngọc đào đất, Giang Trường Hải lấy nước từ trong giếng, Giang Miên Miên đứng bên cạnh mẹ, giúp đỡ mẹ chia từng bụi mầm rau ra, đặt trong hố mẹ đã đào tốt.
Một nhà ba người phối hợp làm việc, bầu không khí hết sức hòa hợp.
Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Miên Miên, người không nhân quyền, trực tiếp chạy chậm đến mở cửa ra.
"Xin chào Hiệu trưởng, thầy Lưu, hai chú." Giang Miên Miên không nhận ra lãnh đạo trong trấn, nhưng không chào hỏi lại không tốt lắm, liền dứt khoát gọi chú.
"Chao ôi, xin chào cháu, người bạn nhỏ, cháu chính là Giang Miên Miên sao?" Một lãnh đạo tương đối lớn tuổi trong đó cười ha hả nói.
"Dạ, cháu chính là Giang Miên Miên, mọi người nhanh vào đi ạ." Giang Miên Miên mở cửa ra, để mấy người kia đi vào.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nghe được lời của con gái, sớm đã thả công việc trên tay xuống, qua tiếp đón.
"Chao ôi, hiệu trưởng, thầy Lưu, ngọn gió nào thôi mọi người đến vậy." Giang Trưởng Hải đến đón.
"Ha ha, đồng chí Giang Trường Hải, đồng chí Tô Uyển Ngọc, lần này chúng tôi tới, chính là có một tin tức tốt muốn nói cho nhà mọi người biết. Nào, trước tiên tôi giới thiệu cho các người một chút, hai vị này chính là Cục trưởng Vương và chủ nhiệm Trần của bộ giáo dục ở trấn chúng ta, lần này chúng tôi đến, là có việc muốn hỏi ý kiến của bạn học Giang Miên Miên." Hiệu trưởng Phương giới thiệu cho mọi người.
"Xin chào hai vị lãnh đạo, nhanh vào nhà ngồi." Giang Trường Hải có chút kinh ngạc, không biết có chuyện gì, có thể quan trọng đến mức để cho lãnh đạo trong trấn đích thân đến hỏi ý kiến của con gái.
Mấy người vào nhà, Tô Uyển Ngọc rót trà, đặt trước mặt bọn họ: "Hiệu trưởng, hai vị lãnh đạo, các người đến tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?"
Hiệu trưởng Phương nhịn không được cười nói: “Đồng chí Giang, đồng chí Tô, là như vậy, bởi vì lần này bạn học Giang Miên Miên lấy được thành tích vô cùng ưu tú trong kỳ thi lên lớp, bài văn của em ấy cũng được đăng lên báo, những lãnh đạo trong trấn quyết định mở một đại hội khen ngợi cho ba em đạt hạng nhất. Nhưng trường tiểu học công xã của chúng ta và trường tiểu học trong trấn cũng muốn thực hiện, cho nên đến hỏi thử bạn học Giang Miên Miên muốn tổ chức ở chỗ nào?"
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nhìn nhau một cái, hai người không trực tiếp trả lời thay Giang Miên Miên, mà là để cho Giang Miên Miên tự lựa chọn.
"Con gái, chuyện của con chính con tự làm chủ đi, cha mẹ sẽ không thay con quyết định."
Nghe vậy, đoàn người không khỏi nhìn bằng cặp mắt khác xưa đối với phương thức giáo dục này của hai vợ chồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận