Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 426. Ngả bài

Giang Miên Miên tò mò hỏi: “Sao vậy? Rốt cuộc người nữ chính đó đã làm cái gì mà làm cậu tức đến vậy?”
“Con nhỏ giả nai đó, Giang An Kỳ á, nó đào đi nhân sâm vốn thuộc về nhà bác cả nó trước cũng được đi, nhưng mà nó biết rõ là bác cả nó lên núi săn thú sẽ gặp nguy hiểm thế mà nó không cản lại chút nào!”
“Được thôi, xem như là nó biết nó không thể cản lại cũng được đi. Nhưng mà nó biết rõ sau khi bác cả nó bị gấu chó đánh thì phải dựa vào một miếng nhân sâm để giữ mạng, nhưng mà nó lại lấy hết tất cả nhân sâm để đổi lấy tiền, làm hại bác cả nó bị thương không trị được mà qua đời! Hai ông bà nhà họ Giang mất đi con trai liền đổ hết lỗi sai lên trên đầu của thím cả với chị họ của nó, đuổi hai người họ ra khỏi nhà họ Giang.”
“Hai mẹ đáng thương không có chỗ để đi, trên người lại không có tiền chỉ có thể sống trong căn nhà xập xệ, thím cả vẫn luôn yếu ớt vì con gái của mình mà trở nên kiên cường, cần mẫn dậy sớm. Nhưng mà cơ thể của thím cả không tốt, còn bị suyễn, tháng Chạp trời đông giá rét, bà ở trong căn nhà xập xệ nên bị nhiễm phong hàn, cũng không có tiền chữa bệnh, cứ vậy mà mất.”
“Sau khi Giang An Kỳ biết được tin thì mới giả mèo khóc chuột mà gửi tiền qua làm đám tang, bảo hai ông bà đón chị họ của nó về nhà, nó làm như thế liền thấy bản thân đã bù được cái nghiệt nó tạo ra, một nhà nó vui vẻ mà dọn trấn trên sống một cuộc sống giàu sang. Nhưng mà chị họ của nó ở dưới quê bị hai ông bà già đối xử tệ bạc, mỗi ngày đều phải làm nhiều nhất, công việc mệt nhất, nhưng mà đồ ăn lại dở nhất. Má! Thật sự là không có lương tâm!”
Nhỏ bạn thân của cô thở hồng hộc kể chuyện trong đó cho cô nghe.
Giang Miên Miên nhớ tới những thứ này, trong lòng cô giận vô cùng, thậm chí cô quên nói với cha mẹ cô, tức giận xông lên đầu, cô trực tiếp quay đầu lại, chạy ngược về.
“Này, con gái, con làm gì vậy?” Tô Uyển Ngọc nhìn con gái bà không đầu không đuôi mà chạy trở về, vội vàng cất giọng hỏi.
Giang Miên Miên cũng không quay đầu lại: “Mẹ, con quay đi vệ sinh.”
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc thấy Giang Miên Miên gấp như vậy, cũng không có nghi gì, họ liền tìm một chỗ có bóng râm, ngồi chờ con gái trở lại.
Chỉ có Úc Thừa cảm nhận được cơn giận đến đột ngột của Giang Miên Miên, cậu có hơi nghi ngờ mà nhíu mày lại, không hiểu tại sao bỗng nhiên cô lại tức giận như vậy.
Nhưng mà nhìn bóng lưng hùng hùng hổ hổ của cô, cậu không có đuổi theo.
Nếu như Giang Miên Miên đã chọn không nói với cha mẹ mà muốn tự giải quyết, vậy thì cậu sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô, nếu như cô không giải quyết được, cậu sẽ giúp cô.
Sau khi Giang Miên Miên đến nhà họ Giang, cô kêu một tiếng thật lớn với Chiêu Đệ đang làm việc ở bên ngoài: “Giang An Kỳ.”
Chiêu Đệ theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, kiếp trước sau khi cô ta đi ra ngoài làm, cô ta thấy tên Chiêu Đệ này khó nghe nên sửa tên mình lại thành Giang An Kỳ.
Cái tên đã gọi hơn hai mươi năm ở kiếp trước, từ lâu đã khắc sâu vào trong xương tủy của cô ta, khi cô ta nghe thấy tên mình, cô ta không nghĩ gì mà trực tiếp quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà khi cô ta thấy là Giang Miên Miên gọi tên cô ta, trong mắt đều là khiếp sợ.
Nhưng mà sau đó cô ta liền bình tĩnh lại, cô ta biết, Giang Miên Miên đang định ngã bài với cô ta.
Giang Miên Miên nhìn chằm chằm vào Chiêu Đệ, thấy phản ứng của cô ta, cô đã xác định được Chiêu Đệ chính là nữ chính thảo mai trong bộ truyện thời xưa kia, lửa giận đang bùng cháy trong mắt cô càng lớn hơn!
Cô không khỏi siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm lại suy nghĩ xúc động muốn đánh cô ta một trận nhừ tử, giọng cô lạnh như băng nói: “Mày đi với tao.”
“Được.” Chiêu Đệ tưởng Giang Miên Miên chỉ muốn ngã bài với cô ta thôi, cô ta cực kỳ ung dung mà gật đầu.
Chiêu Đệ đi theo sau lưng Giang Miên Miên, cô ta tính trong lòng, nếu đối phương chủ động tìm cô ta ngã bài, vậy thì cô ta sẽ nhân cơ hội này mà hợp tác với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận