Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 705 - Niềm vui của ai là lớn nhất



“Được.” Hai người bàn xong, hưng trí bừng bừng bắt đầu đi mua sắm.Giữa trưa ngày hôm sau bọn họ mua vé xe lửa, cũng mua xong đồ vật trong ngày. Hai người xách theo bao lớn bao nhỏ trở về khách sạn.Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đến trước buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Giang Miên Miên.Bên này Giang Miên Miên vừa mới ăn sáng xong. Cô đang ngồi xem báo chí trên ghế sô pha.Cô nghe được tiếng chuông điện thoại, nhìn dì Tôn đang rửa chén trong nhà bếp, cách khá xa. Cô tự mình bắt máy.“Alo, chào ngài, nhà họ Úc đây, xin hỏi là ai ạ?” Giang Miên Miên học cách nói chuyện của Úc Thừa mà cô thường xuyên nghe thấy, dò hỏi.“Con gái, cha con đây.” Giang Trường Hải với giọng nói phấn khích truyền tời từ trong loa.“Cha, hai người về nhà rồi sao?” Giang Miên Miên vui vẻ hỏi.“Còn chưa đâu. Giữa trưa cha và mẹ con đang ở toa xe lửa để chờ về nhà. Chúng ta muốn một báo tin tốt với con.” Giang Trường Hải úp úp mở mở.“Ha ha, cha mẹ, con cũng có một cái niềm vui rất lớn muốn chia sẻ với hai người. Nếu hai người biết thì nhất định sẽ vui vẻ đến hỏng mất.” Giang Miên Miên kích động.“Phải không? Vậy chờ cha mẹ về đến nhà, chúng ta cùng xem tin tức của ai vui sướng hơn.” Giang Trường Hải như một đứa trẻ nói với Giang Miên Miên.“Dạ, nhưng mà cha ơi, niềm vui của con là lớn nhất.” Giang Miên Miên nghĩ tới ảnh chụp với chủ tịch của mình. Ý cười trên mặt không thể đè ép xuống được.“Được. Cha con cũng muốn nhìn xem đó là loại niềm vui gì. Đúng rồi, con gái, cha và mẹ ăn cơm xong liền lên xe lửa. Ngày mai chúng ta sẽ về đến nhà. Con chừng nào thì trở về?” Giang Trường Hải quan tâm hỏi.Một thời gian dài không nhìn thấy con gái của ông, ông thấy nhớ cô.“Cha, hai ngày nữa con cũng trở về. Con rất nhớ hai người.” Giang Miên Miên làm nũng nói.“Cha cũng nhớ con. Lần này cha tới Hải Thành, còn mua nhiều món quà cho con đó.” Giang Trường Hải nghe thấy con gái đáng yêu của ông nói nhớ họ, tâm mềm nhũn.Hai cha con nói chuyện điện thoại một hồi lâu, mới lưu luyến treo điện thoại.Ông Úc vừa xuống lầu, muốn chuẩn bị đi bộ tư lệnh. Úc Thừa cũng đi xuống từ lầu hai.Giang Miên Miên nhảy nhót tới, ngửa đầu nhìn ông cụ Úc: “Ông Úc, lần này cháu ở kinh đô ngây người hơn mười ngày rồi. Mấy ngày nữa, cháu muốn về nhà”Ông Úc vừa nghe, xoa đầu Giang Miên Miên, cười ha ha hỏi: “Sao? Cháu nhớ nhà?”Giang Miên Miên gật đầu mạnh: “Dạ, cháu nhớ cha mẹ.”Úc Thừa nghe Giang Miên Miên phải về nhà. Tuy trong lòng có chút không muốn, nhưng cậu cũng biết cô đã ở đây nhiều ngày. Chú Giang và dì Uyển khẳng định là nhớ cô nên cũng không muốn mở miệng nói ở lại.“Ha ha, vẫn còn là một đứa nhỏ. Được, cha mẹ cháu chắc cũng nhớ cháu. Cháu chọn ngày nào đó trở về, ông Úc sẽ chuẩn bị một chiếc máy bay cho cháu.” Ông cụ Úc hiền lành nói.“Ngày mốt ạ. Ông Úc, ngày mai cha mẹ cháu có thể sẽ về đến nhà. Ngày mốt cháu về vừa lúc cha cháu có thể tới đón cháu.” Giang Miên Miên tính một chút thời gian xe lửa chạy, thông báo với ông cụ Úc.“Được. Ngày mốt, ông sẽ chuẩn bị máy bay. Miên Miên, cháu có muốn đến kinh đô đọc sách không?” Ông cụ Úc ngồi trên ghế sô pha, dò hòi.Thiên tài nhí giống Giang Miên Miên mới có mười tuổi đã có thể nghiên cứu ra TV màu và pin Li-ion. Có lẽ cô cần phải tiếp thu nền giáo dục và tài nguyên tốt hơn.Năng lực thầy giáo và những điều kiện khác trong nền giáo dục bên kinh đô khẳng định mạnh hơn so với nơi của bọn họ. Nếu cô có thể đến kinh đô học, chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn.Úc Thừa đứng bên cạnh nghe ông cậu nói. Cậu động tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận