Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1092 - Hạnh phúc đến ngất đi



Những người xem náo nhiệt thấy phó huyện trưởng cũng đến mua đồ rồi, biết rằng chính quyền cũng đang ủng hộ nhà họ Giang mở siêu thị. Vì vậy lập tức chen nhau đi vào theo.“Ôi chao, khai trương ngày đầu tiên đã có nhiều người đến mua như vậy, đúng là tốt quá rồi.” Trương Quế Hoa đứng ở trong quầy, thấy nhiều người đến mua như vậy thì cực kỳ vui mừng.Những người khác của nhà họ Giang cũng tươi cười bận bịu chào đón khách vào tiệm.Trước khi khai trương, trong lòng bọn họ vẫn có chút hồi hộp. Sợ rằng bỏ nhiều tiền vào như vậy mà lại không có lãi. Nhưng bây giờ nhìn thấy tình hình này bọn họ cũng yên tâm.Trong những người mua hàng có rất nhiều gương mặt quen thuộc. Là người của công xã cố ý đến cổ vũ nhà họ Giang.Hai vợ chồng nhà thứ hai cùng Giang Đại Sơn hỗ trợ cả một buổi sáng. Đến buổi chiều, thấy hai vợ chồng lão tam đã thích ứng được, bọn họ cũng chuẩn bị quay về.“Lão tam, con dâu út, các con ở đây trông chừng siêu thị, không còn việc gì thì cha về trước đây.” Giang Đại Sơn dặn dò.Lần này bọn họ đến một là để giúp đỡ, hai là sợ siêu thị này mở ra không ai đến mua hàng sẽ lỗ vốn. Bây giờ sau khi quan sát một buổi sáng, biết rằng chắc chắn không lỗ được. Bọn họ cũng yên tâm về nhà.“Con biết rồi. Cha, anh hai, chị dâu mọi người yên tâm đi.” Lão tam cười hì hì đáp.“Đúng đấy cha, mọi người cứ yên tâm giao siêu thị cho chúng con, tuyệt đối không có vấn đề.” Tôn Lệ Hà đảm bảo.“Cha, thằng hai, em dâu, mọi người đừng về vội. Chúng ta bận rộn cả một buổi sáng chắc chắn cũng đói rồi, con đưa mọi người đi tìm một chỗ ăn cơm, ăn xong mọi người hẵng về.” Giang Trường Hải nhìn qua đồng hồ đeo tay nói.“Ăn cơm cái gì, mẹ cũng chưa đói, đừng có lãng phí tiền. Ăn chút lương khô ở cung tiêu xã lót dạ là được rồi.” Bà cụ vừa nghe thấy lại phải đến quán ăn liền khoát tay lia lịa cự tuyệt.“Đúng đấy anh cả, ăn ở bên ngoài rất đắt, bọn em về nhà ăn cũng được.” Giang Trường Hà cũng phụ họa.“Mẹ, lão tam, chúng ta đã mở cái siêu thị lớn như vậy rồi, không lẽ còn thiếu chút tiền này sao? Đi, chúng ta đi ăn thôi.” Giang Trường Hải vẫn kiên trì.“Đúng đấy bà nội, chúng ta đi thôi, đi ăn một bữa cũng không tốn bao nhiêu tiền. Ông nội và chú hai, thím hai khó khăn lắm mới đến đây được một lần, bà đừng tiếc tiền nữa.” Giang Miên Miên cũng khuyên nhủ.“Mẹ, Miên Miên nói đúng, chúng ta đi thôi.” Tô Uyển Ngọc cũng nói theo.Cuối cùng, bà cụ tiếc tiền vẫn không chống cự lại được con trai và cháu gái nhỏ, bị bọn họ kéo đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.Giang Đại Sơn và hai vợ chồng nhà thứ hai thấy vậy, cũng chỉ có thể đi theo.Ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh xong, Giang Trường Hải cũng không quen hai vợ chồng lão tam đang trông cửa hàng. Ông mua thêm mười cái bánh bao nhân thịt lớn đưa đến cho hai người.Vì là ngày đầu tiên khai trương nên sau khi Giang Trường Hải đưa ông cụ và em trai em dâu về cũng không về nhà luôn mà là tiếp tục đến siêu thị bận rộn cả ngày.Đến tối khi tính toán sổ sách, Tôn Lệ Hà đếm tiền đến run rẩy cả tay.“Một nghìn tám trăm chín mươi sáu đồng năm hào. Mẹ, anh cả, chị dâu, Trường Đào, chỉ riêng hôm nay chúng ta đã bán được gần hai nghìn đồng tiền hàng. Trời ạ, việc, việc làm ăn này kiếm được nhiều tiền thật đấy.” Tôn Lệ Hà vừa run rẩy nói vừa dùng tay ôm ngực, rất sợ rằng vì kích động mà hạnh phúc đến ngất đi.“Đây, kiếm được nhiều đến vậy à?” Giang Trường Đào không dám tin nhìn số tiền trên tay vợ mình, ông ta cũng vô cùng kích động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận