Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 293. Úc Thừa đột nhiên trở lại

"Không sao ạ, chị ba, em cũng muốn đi cùng đến phòng làm việc của giáo viên ăn cơm." Trên mặt Chiêu Đệ tràn đầy vẻ ngây thơ nói.
Cô ta cũng muốn đi ăn cơm ở phòng làm việc, lần này sẽ có nhiều cơ hội để lại ấn tượng tốt cho các thầy cô.
Nhưng Giang Miên Miên không ngờ đến chuyện này.
Nhưng cô cũng không nói thẳng, chỉ nghĩ một lát lấy cơm ngồi ăn với đám bạn học cùng lớp, đến lúc đó không có chỗ ngồi Chiêu Đệ cũng sẽ rời đi thôi.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp thay đổi, nhà ăn trường học ở đối diện phòng học, muốn đi nhà ăn phải đi qua bãi tập trường học.
Cô đi chưa được mấy bước, đã thấy Úc Thừa đang đứng trong bãi tập.
Cậu mặc một chiếc áo khoác vải nỉ màu xanh đậm, vóc người thon dài, ngũ quan anh tuấn, dưới ánh mắt trời chiếu rọi, giống như một vương tử biết phát sáng, đột nhiên xuất hiện trước mặt Giang Miên Miên, trực tiếp làm cho cô nhìn đến ngây người.
Úc Thừa thấy Giang Miên Miên ngơ ngác nhìn mình, cười nhẹ hỏi: "Sao vậy? Không nhận ra rồi?"
Giang Miên Miên theo bản năng lắc đầu một cái: “Không phải, chỉ là em quá vui mừng thôi."
Ức Thừa nhìn cô gái nhỏ đang ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, rất hài lòng với câu trả lời này.
Khí chất sắc bén quanh thân cậu cũng trở nên ôn hòa hơn, khóe miệng không tự chủ cong lên một chút: "Thật là một đứa bé ngoan thành thật."
Ngữ điệu dụ dỗ trẻ con làm cho Giang Miên Miên phục hồi lại một chút tinh thần, cảm giác mặt mình nóng lên một chút, vội vàng nói sang chuyện khác: "Anh Úc, anh đến đây như thế nào?"
"Anh bay đến." Úc Thừa đút hai tay vào túi quần, kiêu ngạo nói.
"Chao ôi, vậy anh thật lợi hại." Giang Miên Miên bĩu môi một cái, cố ý nói mát.
Úc Thừa thật sự là đùa giỡn cô giống như trẻ con mà, nơi này là niên đại không phổ biến xe hơi, trấn nhỏ xa xôi này của các cô ngay cả một cái trạm xe lửa cũng không có, chớ nói chi là sân bay.
Mà ở một bên, lúc đầu Chiêu Đệ còn buồn bực lúc nào Tam Nha lại quen biết một thiếu niên vừa đẹp trai vừa kiêu ngạo như vậy.
Qua hơn hai mươi năm, cô ta đã sớm không còn nhớ được bộ dạng lúc bé của Úc Thừa nữa.
Cho đến khi cô ta nghe được Giang Miên Miên gọi anh Úc, mới phản ứng được, thiếu niên này chính là ngài Úc khi còn bé!
Nhất thời cô ta vô cùng kích động theo sát Giang Miên Miên gọi một tiếng: "Anh Úc!"
Nhưng lúc này Úc Thừa lại lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: "Đừng gọi tôi như vậy."
Ngọn lửa hừng hực trong lòng Chiêu Đệ giống như có một chậu nước lạnh xối lên, làm cho cô ta vô cùng lúng túng, nhưng không phải Tam Nha cũng gọi như vậy sao?!
Không biết tại sao, Giang Miên Miên có chút vui vẻ khó hiểu, lúc nói chuyện với Úc Thừa, giọng nói càng thêm mềm mại hơn: "Anh Úc, anh ăn cơm chưa?"
"Còn chưa ăn." Cậu mới vừa xuống máy bay đã đến tìm Giang Miên Miên, còn chưa có thời gian ăn cơm.
"Vậy anh cùng bọn em đi nhà ăn ăn cơm đi."
"Được."
Vì vậy ba người sóng vai nhanh đi tới nhà ăn.
Một mình Giang Miên Miên đã là nhân vật nổi tiếng của trường học, Úc Thừa lại có bộ dạng cao lớn đẹp trai, vừa vào cửa nhà ăn, nhất thời đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người.
"Thiếu niên kia là ai? Bộ dạng thật đẹp trai nha."
"Anh ấy đi cùng với Giang Miên Miên, là anh của Giang Miên Miên sao?"
"Chắc không phải đâu, tớ nhớ là nhà Giang Miên Miên chỉ có một mình cậu ấy, không có anh chị em khác."
Chí Văn Chí Võ sớm đã vợt vào nhà ăn xếp hàng chờ lấy cơm nghe được tiếng bàn tán, cũng tò mò nhìn lại.
Trong nháy mắt khi thấy Úc Thừa thì kích động chạy đến, cũng không quên nhận.
"Úc đại ca, sao anh đột nhiên trở về?"
"Có chút việc muốn làm." Úc Thừa giải thích đơn giản một câu.
Giang Miên Miên cười nói: "Anh cả, anh hai, Chiêu Đệ, các người nhanh đi lấy cơm đi, một lát nữa cơm sẽ hết đấy."
"Đúng, đúng, trước đi lấy cơm."
Chí Văn Chí Võ đều đi lấy cơm, Chiêu Đệ nhìn Úc Thừa một cái, cô ta muốn ở cùng bọn họ, nhưng nghĩ tới tình cảnh lúng túng lúc nãy, cô ta lại có chút do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận