Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 734 - Tri kỷ nha



"À, được." Bác cả Tô cười cười, đi vào trong sân.Lúc đầu Trương Quế Hoa đang nhặt rau trong bếp, nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, vội vàng lau tay, chạy ra ngoài."Chao ôi, đây chính là bác cả và bác gái của của Uyển Ngọc sao, tôi là mẹ chồng của con bé, xin chào mọi người." Trương Quế Hoa chào hỏi rất nhiệt tình."Chị thông gia, xin chào chị, tôi là bác cả của Uyển Ngọc, những năm nay, bởi vì một ít nguyên nhân, vẫn luôn không thể đến thăm hỏi mọi người, thật sự là có chút thiếu lễ phép." Bác cả Tô cười đưa tay muốn bắt tay với Trương Quế Hoa.Trước kia bà cụ cũng có bắt tay với những phóng viên đến thôn Thạch Kiều, biết đây là có ý gì, cũng vội vàng đưa tay ra, bắt tay với bác cả Tô.Giang Miên Miên chậm hơn Trương Quế Hoa một bước, sau khi cô đi ra, cũng rất tự nhiên hào phóng chào hỏi người nhà họ Tô: "Ông chú, bà thím, dì cả."“Chao ôi, Miên Miên thật ngoan." Trên mặt bác cả Tô đầy vẻ yêu thích, sờ đầu cô một cái.Lúc trước ông ấy đã thấy Giang Miên Miên trên báo, tháng trước lại thấy được hình của cô trong tay Giang Trường Hải, vì vậy ông ấy cũng không đối xử xa lạ gì với Giang Miên Miên."Bác cả, bác gái cả, chị cả, đây là con gái của cháu, Giang Miên Miên." Lúc Tô Uyển Ngọc giới thiệu con gái, mặt đầy vẻ tự hào.Bác gái cả cũng đã thấy cô cháu gái này trên báo cả nước, cũng hết sức yêu thích, mấy năm nay đứa nhỏ này lớn lên ngày càng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả ảnh trong tay Giang Trường Hải."Miên Miên à, năm nay mấy tuổi, học lớp mấy rồi." Trên mặt bác gái cả Tô đầy vẻ yêu thương hỏi."Bà thím, năm nay cháu mười tuổi, đến khi khai giảng, cháu sẽ lên lớp tám rồi ạ." Giang Miên Miên giòn giã trả lời."Chao ôi, thật lợi hại, cùng lớp với anh cả của cháu, anh cả cháu còn lớn hơn cháu bốn tuổi." Bác gái cả cười ha hả khen ngợi.Anh cả trong miệng bà ấy, chính là con trai lớn của Tô Uyển Đình.Mặc dù Tô Uyển Đình đều thích so sánh khắp nơi với cô em gái họ này, nhưng bà ta không thể không thừa nhận, Giang Miên Miên đúng là đứa trẻ hết sức ưu tú, từ bài viết kinh sợ toàn quốc là có thể nhìn ra."Ông thông gia, bà thông gia, chị họ của Uyển Ngọc, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, đừng đứng bên ngoài." Trương Quế Hoa thấy một đám người lớn đứng trong sân, vội vàng lên tiếng mời vào nhà."Đúng đúng, bác cả, bác gái cả, chúng ta vào nhà nói chuyện đi." Giang Trường Hải cũng nhiệt tình nói.Người nhà họ Tô vào trong phòng khách, Tô Uyển Đình đi theo phía sau, bà ta vừa vào nhà, liền thấy bức tranh chữ treo trên tường."Chao ôi, chữ trên bức tranh chữ này viết thật đẹp, bút lực điêu luyện, rất có khí phách, nhìn rất giống với một nhà thư pháp nào đó viết vậy?"Tô Uyển Đình là giáo viên Ngữ Văn, từ nhỏ đã thích thư pháp.Mặc dù bà ta viết bình thường, nhưng ánh mắt thưởng thức lại rất tốt, liếc mắt nhìn chữ trên bức tranh này, không phải là người bình thường có thể viết được.Tô Uyển Ngọc vừa nghe chị họ nói lời này, liền hưng phấn nói: "Chị cả, chị thật sự tinh mắt quá, chữ trên bức tranh này là một đồng chí lãnh đạo ở thủ đô tặng cho con gái em, để khích lệ con bé học tập cho giỏi, sau này đền đáp đất nước."Phải biết, bà đã nín nhịn muốn khoe khoang bức tranh chữ này quá lâu rồi, đáng tiếc người đến nhà bọn họ, đều không biết thư pháp, làm bà kìm nén đến bực bội.Loại cảm giác đó giống như mình mang gạch vàng trên người, nhưng đi trên đường, lại bị tất cả mọi người cho rằng chỉ là viên gạch bình thường, thật sự bực bội đến khó chịu.Chỉ có Tô Uyển Đình, nhìn một cái đã biết đồ giá trị, bà thật sự muốn nắm lấy tay chị họ của bà, hô to một tiếng, tri kỷ nha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận