Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 267. Không thể thông qua

Bình thường rất ít khi bị anh cả răn dạy và quở mắng, Giang Trường Đào rất xấu hổ, mặt ông ta đỏ bừng, lại không tiện phát giận, dù sao anh cả như cha.
Cuối cùng chỉ có thể giận dữ quay đầu, không nhìn Giang Trường Hải.
Giang Trường Hải cũng không nuông chiều tính cách thích tức giận của Giang Trường Đào, ông dẫn người đến cửa phòng làm việc tuyển công nhân trong xưởng: "Được rồi, chính là chỗ này, chú vào đi, anh phải đi báo danh."
Giang Trường Hải nói xong thì xoay người rời đi, cũng không để ý vẻ mặt muốn nói lại thôi của ông ta.
Giang Trường Đào đứng ở cửa, nhìn mấy người trong trấn ăn mặc thể diện bên cạnh, cũng đang chờ phỏng vấn.
Dũng khí mà ông ta tích góp được dọc theo đường đi, trong nháy mắt đã biến mất.
Mình, một tên chân đất đến từ nông thôn, sao có thể so với mấy người trong thị trấn được.
Nhưng ông ta nghĩ Giang Trường Hải có thể thành công, liền sinh ra một cổ dũng khí, dựa vào lòng tin này, ông ta mới miễn cưỡng không bỏ chạy nửa đường.
Sau khi Giang Trường Hải tách ra với Giang Trường Đào, ông tìm một người hỏi thăm một chút, đến bộ hậu cầu, nói rõ mục đích, bên trong một cô gái nhỏ dẫn ông đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm bộ phận hậu cầu.
"Chủ nhiệm, vị này là Giang Trường Hải mà hôm qua trưởng xưởng đã nói, ông ấy đến tìm ngài báo danh." Cô gái nhỏ đẩy cửa ra, giới thiệu sơ lược một chút về Giang Trường Hải.
Chủ nhiệm Hàn bộ phận hậu cần vừa nghe, cũng biết ông là người nhờ quan hệ với trưởng xưởng vào làm công việc tạm thời.
Ông ta cười gật đầu một cái, chỉ băng ghế trước mặt nói: "Tiểu Giang đúng không, tôi biết, tới ngồi đi."
"Cảm ơn chủ nhiệm, phòng này của ngài thật khí thế." Giang Trưởng Hải ngồi xuống quan sát phòng làm việc một chút, nịnh nọt nói.
"Ha ha, khí thế gì đâu, phòng làm việc trong xưởng chúng ta đều như vậy cả." Chủ nhiệm Hàn khiêm tốn nói.
Chủ nhiệm Hàn hỏi mấy vấn đề đơn giản, Giang Trường Hải miệng ngọt biết nói chuyện, không bao lâu, liền dỗ cho ông ta cười liên tục.
Chủ nhiệm Hàn biết Giang Trường Hải là người của trưởng xưởng, nhìn cách nói chuyện của ông, là một một thông minh, trong lòng lại càng thích ông hơn.
"Tiểu Giang này, cậu tới rất đúng dịp, đúng lúc tôi có một công việc thích hợp với cậu, là nhân viên ghi chép trong xưởng chúng ta, cũng không cần làm chuyện tốn sức gì, chỉ cần cậu thông minh một chút là được." Chủ nhiệm Hàn nói.
"Cảm ơn chủ nhiệm, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, không phụ lòng bồi dưỡng của ngài." Giang Trường Hải vui mừng nói.
Có thể nói chủ nhiệm Hàn sắp xếp công việc này cho ông, thật sự là quá phù hợp.
Trước kia ở nhà ông không xuống ruộng làm việc, thật sự cũng không có sức lớn gì.
Nếu chủ nhiệm Hàn sắp xếp cho ông ta một công việc cần thể lực, sợ rằng ông thật sự không thể kiên trì nổi.
Chủ nhiệm Hàn sắp xếp một nhân viên ghi chép khác, làm thầy dạy cho Giang Trường Hải, dạy ông bình thường cần phải làm những gì.
Ông đang ghi chép vật phẩm trên xe ở trong trong sân với thầy dạy của mình, liền thấy Giang Trường Đào mặt đầy quẫn bách đi ra, bước chân vội vàng giống như ở phía sau có chó đuổi theo vậy.
Nhìn bộ dạng này cũng biết không thông qua rồi.
Đối với chuyện này, Giang Trường Hải không ngạc nhiên chút nào.
Xưởng vận chuyển cũng không dễ vào như vậy, nếu ông không chào hỏi với Úc Thừa trước, dù cho ông biết cách nói chuyện nhưng không có trình độ học vấn, cũng không vào được.
Giang Trường Hải đi theo thầy học đến trưa, đơn giản biết sau này sẽ làm gì, đã đến thời gian ăn cơm.
"Được rồi, Tiểu Giang, đến giờ ăn cơm rồi, cậu đi ăn cơm đi, tôi không đi cùng cậu, tôi nhận cơm xong thì sẽ về nhà ở tập thể ăn cơm với người nhà." Thầy dạy của Giang Trường Hải vỗ vỗ vai ông nói.
"Vâng, thầy, vậy em đi trước." Giang Trường Hải đi ăn cơm, chơ tới bây giờ đều là chuyện tích cực nhất.
Ông nhận xong cơm thì tìm một chỗ ngồi xuống, đang chuẩn bị ăn cơm, liền nghe được bên cạnh có mấy người đồng nghiệp nói về chuyện tuyển người hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận