Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 708 - Đầu gối cũng mềm luôn rồi



Tô Uyển Ngọc vừa nghe thấy con gái lại nghi ngờ mình không phải người Hải Thành, lập tức không chịu thua nói vài câu giọng Hải Thành cho cô nghe.Giang Miên Miên nghe được, sùng bái giơ ngón cái với mẹ mình: “Mẹ, mẹ giỏi thật đấy, mẹ đúng là thiên tài ngoại ngữ đấy. Vậy mà có thể nói giọng địa phương rành như vậy, không hề mang chút khẩu âm nào của Thượng Hải cả.”“Còn phải nói sao, con cũng không nhìn xem mẹ con là ai? Mẹ là phiên dịch viên chuyên nghiệp biết bốn thứ tiếng đấy, chỉ là mấy tiếng địa phương đơn giản, sao có thể làm khó được mẹ?” Tô Uyển Ngọc đang tự tâng bốc bản thân, càng nói càng hưng phấn.Giang Trường Hải đứng bên cạnh còn phụ họa thêm: “Đúng vậy, con gái à, con không biết thôi, mẹ con vừa đến thôn Thạch Kiều chúng ta chưa tới một tháng, đã có thể học được toàn bộ tiếng địa phương ở đây rồi, khiến cho mấy người cấp dưới làm việc cùng bà ấy đều trợn mắt há hốc miệng đấy.”Đợi Tô Uyển Ngọc khoe thành tích của mình xong, Giang Miên Miên không chờ nổi lôi ra một cuốn nhật ký dày cộm và một bức tranh chữ, cô mở cuốn nhật ký, lấy một tấm hình từ trong sách ra.Cô vô cùng vui vẻ đưa bức hình cho cha mẹ xem: “Cha, mẹ, cho hai người xem hình chụp của con nè.”Lúc đầu Tô Uyển Ngọc không thèm để ý, cho rằng con gái bà ở thủ đô chơi chụp vài tấm hình thôi, bà thuận tay cầm qua xem, vừa liếc mắt nhìn đã lập tức nghiêm mặt.Thậm chí bà còn nghĩ là mắt mình có vấn đề rồi, vội vàng lấy tay xoa mắt rồi mới cẩn thận nhìn lại tấm hình.Giang Trường Hải đang ngồi trên sô-pha cũng ngồi dậy, cúi đầu nhìn tấm hình trong tay vợ, đến khi ông nhìn thấy hai người trong tấm hình thì chân đã mềm nhũn, kinh ngạc ngã phịch xuống ghế.Trời ạ, ông vừa nhìn thấy gì vậy?Hình chụp của con gái ông và Thủ tướng? Thật hay đùa vậy chứ? Không phải là ông nhìn lầm chứ?Ông bèn nhìn vào tấm hình trong tay Tô Uyển Ngọc, chăm chú xem lại lần nữa, ôi, đúng là giám đốc thật rồi.Còn bàn tay đang cầm tấm hình chụp của Tô Uyển Ngọc cũng đã bắt đầu run rồi.“Con gái à, việc này... đây là hình chụp của con và Thủ tướng ư?” Tô Uyển Ngọc không dám tin hỏi lại Giang Miên Miên.Ngay cả Giang Trường Hải bình thường vẫn luôn nhanh miệng lúc này cũng lắp bắp luôn rồi: “Con, con gái à, con, lần này con tới thủ đô, gặp được Thủ, Thủ, Thủ tướng ư?”Giang Miên Miên nhìn dáng vẻ ngạc nhiên tột độ của cha mẹ mình, liền thu lại dáng vẻ thừa nước đục thả câu của mình.Cô nói thẳng: “Đúng ạ, cha, mẹ, không phải lúc trước con từng ở nhà nghiên cứu về cách chế tạo pin đó ư? Lúc con đến thủ đô, thông qua ông Úc chuyển giao chỗ pin ấy cho quốc gia, lãnh đạo cấp cao biết được việc này nên muốn gặp con.”“Cha, mẹ, cha mẹ không biết đâu, lãnh đạo cấp cao con đã gặp rồi, làm quen rồi, không hề kiêu căng phách lối chút nào, ông ấy còn khen con, muốn con nỗ lực học tập hơn vì sự phát triển của quốc gia, hai người nhìn xem, đây là bức tranh chữ do chính tay Thủ tướng viết cho con đấy.” Lúc Giang Miên Miên đưa bức tranh chữ trong tay mình cho cha mẹ, cả gương mặt đều tràn ngập vẻ kiêu ngạo và tự hào.“Con gái, con đúng là tài giỏi quá đi, quá xuất chúng rồi, vậy mà được gặp Thủ tướng, đúng là con gái của cha mẹ, nhà họ Giang chúng ta có con, đúng là nhờ phúc đức hương khói của tổ tiên mà.” Giang Trường Hải kích động ôm hôn Giang Miên Miên.Ông thật sự rất kiêu ngạo và tự hào, con gái ông lại có thể gặp được Thủ tướng, ông ấy con đích thân khen ngợi con gái ông, cô đúng là đã khiến nhà họ Giang nở mày nở mặt rồi.Tô Uyển Ngọc cẩn thận bỏ tấm hình lên trên hộp trà rồi ôm hôn Giang Miên Miên liên tục mấy cái, dịu dàng nói: “Ôi, anh Hải à, em hối hận quá đi mất, anh nói xem nếu chúng ta lên thủ đô cùng con gái, có phải chúng ta cũng có thể gặp được Thủ tướnghay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận