Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 651 - Phiên dịch chuyên nghiệp



"Mẹ ơi, con cảm thấy nếu mẹ yêu thích công việc phiên dịch vậy thì chúng ta thử một lần đi. Bằng cấp tuy quan trọng nhưng so với bằng cấp thì năng lực càng quan trọng hơn." Giang Miên Miên cổ vũ."Đúng đấy vợ, con gái nói đúng đó. Lát nữa chúng ta đi thử xem, thử hỏi xem bọn họ có bắt buộc phải có bằng cấp không, đến lúc đó em bộc lộ tài năng với bọn họ khiến cho bọn họ phải khiếp sợ, cũng khiến cho bọn họ đặc cách nhận em." Giang Trường Hải tràn trề tự tin nói.Vợ ông thông minh, tài cán giỏi giang như vậy, chính quyền trấn làm sao có thể không cần vợ ông được chứ? Trong lòng Giang Trường Hải, vợ của ông chính là người ưu tú nhất trên đời này.Tô Uyển Ngọc thấy hai cha con họ đều có lòng tin với bản thân mình như thế, lại còn ủng hộ bản thân bà như vậy cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Được rồi, anh Hải, con gái, vậy em bèn đi thử một lần vậy."Sở dĩ Tô Uyển Ngọc muốn ra ngoài làm việc thật ra còn có một nguyên do, đó chính là vì con gái hàng ngày đi học đều đi sớm về tối.Còn Giang Trường Hải ngày nào cũng phải đi làm, một tuần chỉ được nghỉ một ngày, mỗi ngày chỉ có bản thân bà ở nhà nên cũng nhàm chán, chi bằng tìm chút gì đó làm để giết thời gian, lại còn có thể kiếm tiền, cớ sao lại không làm chứ?Cả nhà Giang Trường Hải đều thuộc phái hành động. Buổi trưa bọn họ mới quyết định chuyện này, buổi chiều Tô Uyển Ngọc đã đòi dắt Giang Miên Miên đến chính quyền trấn để nghe ngóng chút ít xem làm phiên dịch thì cần phải có bằng cấp gì.Giang Trường Hải: "Vợ ơi, anh đã xin với xưởng nghỉ phép một buổi chiều rồi, anh cũng đi cùng với em nhé.""Anh Hải, anh vẫn là nên ngoan ngoãn đi làm đi, đừng cứ suốt ngày xin nghỉ thế, đây chẳng phải còn có con gái đi cùng với em sao, anh cứ yên tâm đi." Tô Uyển Ngọc dịu dàng khuyên nhủ."Vậy được thôi." Giang Trường Hải thấy vợ ông nói thế cũng không tiếp tục kiên trì thêm nữa.Đợi đến khi Giang Trường Hải đi làm rồi, Tô Uyển Ngọc mới dắt theo con gái bà, bừng bừng khí thế, hùng dũng oai vệ mà đến chính quyền trấn.Hai mẹ con đến chính quyền trấn, nhân viên làm việc trong phòng trông thấy hai mẹ con bà, vội vàng qua hỏi thăm: "Hai đồng chí, hai người đến đây có việc gì?""Xin chào đồng chí, tôi muốn hỏi thăm một chút, chỗ chúng ta đang tuyển phiên dịch có đúng không?" Tô Uyển Ngọc khách sáo lên tiếng hỏi."Phiên dịch, cần chứ. Nhưng mà chúng tôi tuyển phiên dịch yêu cầu phải có bằng trung học phổ thông, trình độ của chị mức độ nào thế?" Nhân viên công tác hỏi."Tôi, trình độ tôi ở trung học cơ sở vẫn còn chưa học xong cấp 3."Tô Uyển Ngọc thấy sau khi mình nói học hết trung học cơ sở xong thì nhân viên công việc liền chau mày, bà lại lập tức lên tiếng bổ sung: "Nhưng mà tôi biết bốn thứ lận - tiếng Đức, Pháp, Nga và cả tiếng Anh nữa. Tôi đều có thể dùng những thứ tiếng này để giao lưu trôi chảy với người ngoại quốc.""Bốn thứ tiếng?" Nhân viên công tác vừa nghe thấy có hơi kinh ngạc. Nếu là như vậy thì đúng là có thể đặc cách nhận vào."Đúng vậy, bốn thứ tiếng." Tô Uyển Ngọc gật đầu nói lại thêm một lần nữa."Thế thì nếu như chị biết được bốn thứ tiếng thì cũng thuộc trường hợp nhân tài đặc biệt rồi, yêu cầu về bằng cấp trái lại cũng có thế hạ thấp xuống một chút, nhưng mà làm phiên dịch không riêng chỉ biết nói mà còn phải biết nhận mặt chữ, biết viết, chị có thể không?" Nhân viên công tác hỏi.Tô Uyển Ngọc luôn luôn không thích đọc sách nên vừa nghe thấy yêu cầu này, ngay tức khắc muốn bỏ cuộc giữa chừng."Giang Miên Miên thấy mẹ cô lại chuẩn bị mắc bệnh lười lập tức đứng ra ngoài, mặt mũi đầy hãnh diện nhìn nhân viên công tác nói: "Thưa dì, mẹ cháu biết đọc biết nhận mặt chữ cũng biết viết luôn, cái gì mẹ cháu cũng biết hết á dì."Giang Miên Miên cũng cảm thấy mẹ cô từ khi dọn đến trấn thì cũng có hơi cô đơn.Nếu như trước đây ở thôn Thạch Kiều, mẹ cô còn có bạn bè ở trong thôn, hàng ngày cơm nước xong xuôi ở không nhàn rỗi còn có thể ra ngoài tản bộ, tìm bạn bè tán dóc, giết thời gian.Nhưng mà hiện tại ở trong trấn, nhóm cô dì hàng xóm lân cận, ai cũng đều có công việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận