Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 721 - Không thể chịu đựng được



“Vậy thì cảm ơn cháu.” Mẹ Lý Lan nhìn Giang Miên Miên tràn đầy yêu thương.Bọn họ ở gần bên này, rất thích Giang Miên Miên, vừa đáng yêu vừa học giỏi, hiểu chuyện, hiếu thuận, lại còn là một thần đồng nhỏ.“Được, Tiểu Tô, Miên Miên, nước sủi cảo nhanh nguội, mọi người nhanh chóng ăn đi.” Mẹ Lý Lan đưa sủi cảo qua.“Cảm ơn chị, hai ngày trước em còn định làm sủi cảo, chỉ là lười quá không muốn làm, nay lại có chị đem đến.” Tô Uyển Ngọc không từ chối nữa, nhận sủi cảo rồi để lên bàn.Tô Uyển Ngọc cũng biết mẹ Lý Lan cảm thấy chỉ dẫn Lý Lan qua học không thôi thì có chút xấu hổ, vì vậy phải đem một thứ gì đó đến.Bà vô cùng hiểu tấm lòng này nên nhận lấy sủi cảo, cũng là để khiến mẹ đứa nhỏ yên tâm hơn.“Ha ha, không thì sao có thể nói hai chúng ta có duyên được, vậy đi, chị không phiền mọi người ăn sáng nữa, lát cơm nước xong xuôi chị lại cho Lan Lan đến.” Mẹ Lý Lan nói.Chờ bà ấy đi rồi, một nhà ba người mới ngồi xuống ăn sủi cảo.Giang Trường Hải gắp lên cắn một cái, vui vẻ: “Vợ, con gái, mấy cái bánh này nhân toàn thịt, không có một chút cải xanh nào.”“Phải không đó? Mẹ Lý Lan quả thật rất có thể diện.” Tô Uyển Ngọc ngạc nhiên nói.Thịt và bột trắng cũng không rẻ, vậy mà bọn họ lại cho tận hai đĩa lớn.Cả nhà ăn sáng xong thì Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc chuẩn bị đi làm.Tô Uyển Ngọc vừa thay giày vừa nói: “Con gái, trưa nay mẹ sẽ đến nhà máy vận chuyển ăn cơm trưa với cha con hay là đến đơn vị của mẹ dùng cơm?”Giang Miên Miên nghe mẹ mình hỏi xong không cần nghĩ mà đáp ngay: “Mẹ, con đến nhà máy vận chuyển tìm cha rồi cùng nhau ăn cơm.”Giang Miên Miên thực sự sợ những người dì ở chính quyền thị trấn, hai lần trước cô theo mẹ đến chính quyền thị trấn một chuyến, những dì kia nhìn thấy cô đều nhiệt tình chạy đến vây quanh.Mà những bà dì kia, nói chuyện thì cứ nói thôi, đã vậy còn đưa tay xoa mặt và tay cô, còn quan tâm hỏi han chuyện học hành.Cô thật sự không thể chịu đựng được!Tô Uyển Ngọc nhìn con gái mình, việc này đối với đơn vị bọn họ rất đáng mừng.Bà cũng biết đơn vị mình quá nhiệt tình nên đã dọa con gái, nhưng đó cũng là một cách thức để họ biểu đạt sự tin yêu.Nhưng nếu Giang Miên Miên không thích đi thì bà cũng sẽ không ép buộc con gái.Dù sao trưa nào bà cũng đọc báo tiếng nước ngoài, ghi chép, nếu con gái mình đi thì bà sẽ phải quan tâm chăm sóc.“Được, vậy trưa nay con đến nhà máy vận chuyển đi.” Tô Uyển Ngọc dặn dò.Giang Trường Hải luôn hoan nghênh con gái mình đến nhà máy vận chuyển, những nhân viên tạp vụ mỗi lần nhìn thấy là đều thơm thơm đứa con gái mềm mềm của ông, ước ao không thôi, khiến ông cảm thấy rất hãnh diện.“Được, con gái, con đến tìm cha, cha mua đồ ăn ngon cho con.” Giang Trường Hải nói, còn nháy mắt ra hiệu với Giang Miên Miên.Động tác nhỏ này của hai người cũng không thoát được cặp mắt tinh tường của Tô Uyển Ngọc, bà ho nhẹ một tiếng: “Anh Hải, giữa trưa chỉ cho phép Miên Miên ăn một cây kem, không được ăn nhiều, cũng phải ít uống đồ lạnh lại.”Giang Miên Miên còn định trưa nay sẽ mua thêm kem, không ngờ đã bị mẹ chặn đầu trước.Nhìn cô như một con khỉ nhỏ, thực sự là thoát không được Ngũ Chỉ Sơn.“Vợ, em yên tâm, anh không phải loại cha mẹ đó đâu mà.” Giang Trường Hải thẳng lưng, vỗ ngực, nói đến cả mình cũng không tin được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận