Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 631 - Anh còn chưa được chia



Nhà có nhiều khách, Tô Uyển Ngọc sợ làm ít đi thì không đủ ăn, bà làm khoảng chừng mười sáu món, bày đầy cả một bàn.Cho dù là mấy người Đường Lâm khi thấy mấy món ăn này cũng cảm thấy vô cùng phong phú.Một bàn lớn mọi người vây quanh chung một chỗ, mấy người đàn ông uống rượu trắng, tụi nhỏ uống nước ngọt, náo nhiệt, tưng bừng ăn một bữa tiệc sinh nhật.Ăn cơm xong, đã đến phần quan trọng ngày hôm nay, Giang Trường Hải lấy con dao gọt trái cây từ phòng bếp tới, đưa cho Giang Miên Miên: “Đây này con gái, con chia bánh ngọt đi.”Hôm qua Giang Miên Miên đã giới thiệu sơ lược với cha mẹ cô quy trình ăn bánh ngọt, nếu không phải Cung tiêu xã không có cây nến quá nhỏ thì Giang Trường Hải đã có thể cho con gái ông thổi nên cầu nguyện rồi.“A, tốt quá, cuối cùng cũng có thể ăn bánh ngọt rồi.” Chí Võ vui mừng tiến tới bên cạnh Giang Miên Miên, muốn có thể được chia bánh ngọt sớm hơn.Giang Miên Miên trước tiên chia cho bà cụ Trương một phần, tiếng đó là ông bà cô, cô chia dựa theo vai vế các thành viên trong nhà.Đợi đến khi Miên Miên bưng hai dĩa bánh ngọt đưa cho hai ông bà thì hai ông bà lại không có nhận.Giang Đại Sơn cười ha hả nói: “Miên Miên, mấy đứa Úc Thừa thật xa tới đây, con cho tụi nó trước đi, ông với bà con không có gấp.”“Đúng đó Miên Miên, người đến là khách, con chia cho mấy đứa Úc Thừa trước mấy cái đi.” Trương Quế Hoa cũng phụ họa nói.“Con biết rồi ông bà.”Giang Miên Miên nghe lời chia bánh ngọt cho Úc Thừa và Đường Lâm.Hai người nhận lấy bánh ngọt, cũng lễ phép nói cảm nói: “Cảm ơn ông nội Giang, bà nội Giang.”“Ầy, không có gì đâu, mấy đứa ăn trước, mấy đứa ăn trước đi.” Trương Quế Hoa cười ha hả nói.Bà cụ Trương là người đầu tiên được chia, đương nhiên cũng là người đầu tiên ăn, bà ta lớn tuổi, răng lợi không tốt, nhìn bánh ngọt mềm mềm, mịn mịn này, bà ta cầm đũa gắp một miếng, bơ vừa vào miệng đã tan, phôi bánh xốp, còn có mấy miếng trái cây nhỏ để điểm xuyết lên, trong cái vị ngọt mang theo mùi thơm dịu, cái bánh ngọt này ăn quá ngon rồi.“Miên Miên à, cái bánh ngọt này ăn ngon thật đấy, đứa nhỏ nhà con thật sự đang làm cái gì đấy, bánh ngọt này con ngon hơn cả bánh ngọt của ctx gấp mấy lần luôn đấy.” Bà cụ Trương sau khi ăn xong miếng bánh đầu tiên thì tặng cho Giang Miên Miên lời tán thành trọn điểm.“Cảm ơn bà cố, nếu mà bà thích ăn thì đợi lần sau đến sinh nhật bà, cháu làm thêm cho bà ăn.” Giang Miên Miên tri kỷ nói.“Được đó, đến lúc đó, cũng để cho ông cố ngoại cháu nếm thử xem bánh ngọt nước ngoài quý giá.” Bà cụ Trương được Giang Miên Miên dỗ đến mặt mày hớn hở.Từ nhỏ Úc Thừa đã không quá thích ăn đồ ngọt, nhưng mà bánh ngọt này Giang Miên Miên tự tay làm nên cậu cực kỳ nể mặt mà ăn một miếng.Chưa kể, mùi vị cái này thật sự không tệ, có một mùi sữa thơm mịn, không có bị ngọt ngấy.Khi Đường Lâm nghe Giang Miên Miên nói về điển tích của bánh ngọt, cậu ta đã muốn thử mùi vị của bánh ngọt này chút rồi, bây giờ được nếm thử, trong lòng cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ.Cậu ta nhìn Giang Miên Miên bận bịu như một chú ong mật nhỏ cần cù trong phòng, đè suy nghĩ của mình xuống, trước tiên khoan vội, đợi đến tối có thời gian lại nói kỹ càng với cô.Mọi người tham dự, chỉ cần ăn bánh ngọt đều tấm tắc khen ngon.Chí Võ đợi cả nửa ngày, mắt thấy bánh ngọt ngày càng ít, lại cứ nghe bọn họ khen bánh ngọt, vội vô cùng: “Miên Miên ơi, còn của anh đâu, anh còn chưa có được chia đó.”“Anh hai, yên tâm đi, không thiếu của anh đâu.” Giang Miên Miên đã tính số người rồi, mỗi một miếng cô không xê xích bao nhiêu, bảo đảm có thể chia được cho mỗi người trong phòng.Sau một hồi, cuối cùng Chí Võ cũng được chia bánh ngọt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận