Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 286. Nhỏ mọn

“Đẹp quá, anh thật là có phúc quá đi!”
Mấy người công nhân giơ ngón tay cái với anh ta, thật không ngờ một tên dân quê như Giang Trường Hải lại có thể lấy được cô vợ xinh đẹp, có khí chất như vậy.
Cũng không phải bọn họ chưa từng thấy phụ nữ nông thôn, bởi vì ra đồng làm việc trong thời gian dài, cộng thêm thường xuyên ăn không ngon, mặc kém, về cơ bản thì sắc mặt mỗi người đều tiều tụy, cư xử thô tục.
Khác một trời một vực với vợ của Giang Trường Hải, thậm chí nhiều người phụ nữ trong thành phố còn không xinh đẹp và có khí chất bằng bà nữa.
“Xin chào, em là vợ của Giang Trường Hải, nghe anh ấy nói bình thường mấy anh đều rất săn sóc cho anh ấy, thật sự cảm ơn mấy anh nhiều.” Tô Uyển Ngọc thoải mái, tự nhiên chào hỏi mấy bạn người công nhân của Giang Trường Hải.
“Không, không cần cảm ơn đâu em dâu, đây đều là điều nên làm, chẳng phải có câu, ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài thì dựa vào bạn hay sao, bình thường trh cũng làm giúp tụi anh không ít việc.”
“Đúng đó em dâu, em khách sáo quá rồi, đúng lúc sắp tới giờ ăn cơm, để trh dẫn em đi ăn đi.” Tổ trưởng tổ hậu cần nói.
“Phải rồi, vợ, anh dẫn em đến nhà ăn của tụi anh.” Giang Trường Hải tiến lên một buocs, chặn lại những ánh mắt đang nhìn vợ ông của mấy công nhân kia.
Vợ anh đẹp, nên khoe khoang một chút để cho bọn họ biết là được, nhưng không thể để bọn họ cứ nhìn chằm chằm được, Giang Trường Hải nhỏ mọn nghĩ.
Tô Uyển Ngọc thấy động tác nhỏ của Giang Trường Hải, bà lén khẽ cười, nói với bọn họ: “Vậy tụi em đi trước.”
Những người công nhân kia đợi hai người đi xa, nhìn bóng lưng Tô Uyển Ngọc mà xì xào bàn tán.
“Thật sự không ngờ, tên nhóc Giang Trường Hải này lại có phúc như vậy, kiếm được một vô vợ, nói chuyện nhẹ nhàng cứ như là tiểu thư khuê các vậy đó.”
“Đúng rồi, ăn nói khéo léo lại phóng khoáng, thật sự làm người ta hâm mộ mà.”
“Tôi muốn nói, cũng là do tên nhóc Giang Trường Hải này giỏi, nuôi vợ tốt như vậy, cậu nhìn mấy cô vợ nhỏ dân quê khác, nào có ai trắng trẻo mềm mại như cô ấy đâu.”
Giang Trường Hải không nghe thấy được lời bàn tán của mấy công nhân, ông lại càng cảm thấy mỹ mãn mà đắc ý.
Trên đường gặp người quen, ông cũng sẽ cười chào hỏi người ta, giới thiệu vợ của mình.
Sau khi mọi người biết cô nàng xinh đẹp bên cạnh ông là vợ của ông, ít nhiều gì cũng lộ ra biểu cảm bất ngờ và kinh ngạc trước vẻ đẹp của bà, làm thỏa mãn cực kỳ lòng hư vinh làm đàn ông của Giang Trường Hải.
Đến nhà ăn, Giang Trường Hải tìm công nhân bình thường có quan hệ không tệ, mượn cái hộp cơm.
“Vợ này, em dùng hộp cơm của anh, anh dùng hộp cơm của công nhân.” Giang Trường Hải đặt hộp cơm của ông cho Tô Uyển Ngọc.
“Dạ.” Tô Uyển Ngọc nhận lấy hợp cơm, đi theo Giang Trường Hải xếp hàng.
“Hôm nay nhà ăn của mấy anh ăn cái gì vậy?” Tô Uyển Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Giang Trường Hải: “Anh cũng không biết đâu, nhưng mà chắc chắn là có thịt, mỗi ngày nhà ăn của anh đều có món ăn có thịt.
Đúng lúc này, một công nhân vừa gọi ăn cơm xong, hai người liền nhìn vào trong hộp cơm của bọn họ.
“Vậy mà lại là thịt heo hầm mù tạt, em thích ăn nhất đó.” Mặt Tô Uyển Ngọc đầy vui vẻ, mừng rỡ, không kiềm được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng.
“Một lát nữa anh sẽ gọi thêm nhiều chút, để cho em ăn.” Giang Trường Hải thấy dáng vẻ thèm ăn của bà, cưng chiều nói.
“Dạ, anh Hải là tốt nhất.” Tô Uyển Ngọc hé miệng cười khẽ.
Gọi cơm xong, hai người tìm một góc ít người mà ngồi xuống, Giang Trường Hải gắp hơn phân nửa thịt heo hầm trong hộp cơm của mình qua cho Tô Uyển Ngọc.
“Em ăn đủ rồi, anh cũng phải ăn.” Giang Trường Hải gắp hơn phân nửa thịt heo hầm ở trong hộp cơm của mình sang cho Giang Trường Hải tốt hơn.
“Em ăn vậy đủ rồi, anh Hải này, anh cũng ăn đi. Hầy, cơm nước ở chỗ mấy anh ngon quá, nếu có thể ăn ở đây mỗi ngày thì tốt rồi.” Tô Uyển Ngọc ăn vui vẻ, thích ý, bắt đầu mơ về một tương lai hạnh phúc tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận