Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 480. Lại lên cân

Trực thăng cuối cùng cũng dừng hẳn, phi công đi đến giúp Giang Miên Miên kéo cửa cabin, lớn tiếng nói: “Miên Miên, đến nơi rồi, nào, chú đưa con ra ngoài.”
“Cảm ơn chú.” Giang Miên Miên ngạc nhiên, đang lo lắng không biết nên cầm những thứ này ra làm sao.
“Đồng chí nhỏ không cần phải khách sáo, vì dân mà phục vụ là trách nhiệm của chú. Nào, đưa đồ cho chú cầm.” Phi công cầm lấy đồ trên tay Giang Miên Miên rồi dẫn cô ra ngoài.
Bọn họ dừng chân ở một chỗ cũng thuộc trụ sở, người bình thường không thể vào được.
Giang Miên Miên đi theo phi công hơn mười phút mới thấy cửa chính, cô thấy cha mẹ mình liên tục nhìn xung quanh.
“Cha, mẹ, con ở đây, con về rồi.” Giang Miên Miên vui vẻ chạy về phía hai người họ mà hô hào.
“Anh Hải, anh Hải, là Miên Miên.” Tô Uyển Ngọc nhìn thấy con gái nhỏ hơn mười ngày không gặp, kích động đến mức nắm lấy tay Giang Trường Hải.
“Ha ha, vừa rồi anh nói là có nhìn thấy một chiếc trực thăng bay qua đúng không, nhìn thấy con gái nhỏ béo lên như vậy, có phải ở thủ đô chơi rất vui không.”
Vừa nãy trực thăng bay ngang qua, Giang Trường Hải chỉ vào chiếc phi cơ, khẳng định chắc nịch đó là chiếc phi cơ mà con gái ông đang ngồi, Tô Uyển Ngọc mặc dù không tin lắm nhưng cũng không phản bác, không ngờ lại là sự thật.
“Ừa, anh Hải giỏi nhất.” Tô Uyển Ngọc mắt nhìn con gái, miệng vẫn không quên khen ông.
“Đây có phải là cha mẹ cháu không?” Phi công nghe Giang Miên Miên gọi liền hỏi lại lần nữa.
“Đúng ạ, chú, bọn họ tới đón cháu.” Giang Miên Miên ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.
Hai người đi đến cổng, phi công giao đồ đạc lại cho Giang Trường Hải, cười nói: “Chào hai người, tôi là phi công điều khiển trực thăng, những đồ đạc này đều là của đồng chí nhỏ Giang Miên Miên.”
“Hầy, cảm ơn, cảm ơn đồng chí, đồng chí làm điếu thuốc không?” Giang Trường Hải định rút điếu thuốc ra.
“Không được, chúng tôi có quy định không được nhận đồ của người dân dù là thứ nhỏ nhặt.” Phi công từ chối thẳng thừng, “Đưa Miên Miên an toàn trở về thì tôi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
“Được, cảm ơn đồng chí, bận bịu quá, không làm chậm trễ công việc của anh nữa.” Giang Trường Hải cầm lấy đồ, vội vàng nói.
“Cảm ơn chú, hẹn gặp lại chú.” Giang Miên Miên chào phi công bằng kiểu quân đội, chọc phi công cười thành tiếng.
Sau khi phi công rời đi chỉ còn lại ba người họ, Giang Trường Hải dang tay ôm lấy Giang Miên Miên, thỏa mãn nói: “Ôi con gái nhỏ, lần này con đi thủ đô lại lên cân nữa rồi.”
Từ lúc Giang Miên Miên trở về, ánh mắt Tô Uyển Ngọc vẫn không rời khỏi con gái mình, bà nắm lấy bàn tay nhỏ của Giang Miên Miên, cảm thấy như thế nào cũng chưa đủ.
“Hì hì, con còn không cảm thấy được nữa, chắc do đồ ăn ở thủ đô ngon quá, đúng rồi, cha, mẹ, chúng ta mau về nhà đi, anh Úc và bạn bè của anh có mua vịt quay, bây giờ mà về muộn thì sẽ không còn nóng nữa đâu.” Giang Miên Miên chỉ chỉ cái túi trong tay Giang Trường Hải.
“Còn có vịt nướng nữa sao, đi thôi, mau về nhà, đúng lúc để ăn cơm trưa luôn, vừa nãy mẹ còn nói với cha con nếu con về nhà thì chúng ta sẽ đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa, nhưng giờ thì về nhà ăn đi.” Tô Uyển Ngọc nghe nói có vịt quay thủ đô liền vui vẻ chỉ huy.
Bến xe cách đây cũng không xa, một nhà ba người tay trong tay, vừa nói vừa cười mà đi đến.
Đi xe buýt gần một tiếng đồng hồ, Giang Miên Miên cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh vật quen thuộc.
Về đến nhà rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận