Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 763 - Cũng quá xấu hổ rồi



Chung Nguyên vai sóng vai, đi theo phía sau hai người.Mặc dù lần này bọn họ đi ra ngoài, cha mẹ cũng đã dặn dò qua, ở bên ngoài, bọn họ phải dắt tay nhau đi, vườn bách thú nhiều người, đừng để bị lạc, nhưng cậu ta là một thằng con trai nắm tay với người ta cũng quá xấu hổ đi.Đây là lần đầu tiên Chung Nguyên và Điền Vi Vi đi dạo vườn bách thú, nhìn cái gì cũng đặc biệt mới lạ.Mặc kệ thấy động vật gì, Điền Vi Vi cũng hứng thú bừng bừng kéo tay Giang Miên Miên, chạy đến, cẩn thận nhìn xem.Chung Nguyên cũng rất hưng phấn, cậu và hai người bạn nhỏ của mình đứng bên ngoài hàng rào, cẩn thận đánh giá động vật bên trong, thỉnh thoảng hai bên còn trao đổi một ít cảm nghĩ của mình.Úc Thừa thì không hứng thú lắm, lúc ở thủ đô, cậu đã bị đám người Trình An kéo đến xem vườn bách thú mấy lần, cậu đã sớm nhìn chán những động vật này rồi.Giang Miên Miên cũng vô cùng bình tĩnh, đời trước cô còn đi vườn bách thú lớn hơn chỗ này rất nhiều, bên trong có rất nhiều loại động vật.Mặc dù cô đã xem qua những động vậy này rồi, như có thể thả lỏng đi chơi, cô vẫn rất vui vẻ.Hơn nữa đã rất lâu cũng cũng không nhìn thấy nhiều động vật như thế, chỉ là cô không hưng phấn như đám người Điền Vi Vi thôi.Khi bọn họ đi dạo đến khu vực gấu trúc, còn mua đồ gốm gấu trúc bày bên cạnh làm kỷ niệm."Oa, gấu trúc này thật đáng yêu, tớ phải mua thêm mấy cái về cho cha mẹ, ông nội bà nội của tớ để họ làm kỷ niệm." Giang Miên Miên đi ra ngoài chơi, cũng không quên người nhà.Chung Nguyên và Điền Vi Vi nghe vậy, cũng đi theo mua thêm mấy món về làm kỷ niệm, chuẩn bị về tặng cho người nhà.Vườn bách thú mới mở trong thành phố này không lớn, đi dạo hai ba giờ là xong, đúng lúc đến giờ cơm trưa.Điền Vi Vi: "Tớ có chút đói, chúng ta đi ăn cơm đi."Úc Thừa thấy Giang Miên Miên ôm bụng, dáng vẻ có chút ỉu xìu, khẽ vuốt cằm: "Ừ."Tài xế đang đứng hút thuốc bên cạnh xe, thấy bọn họ đi ra, vội vàng dập tắt điếu thuốc, chạy đến lấy lòng: "Úc Thừa, đi dạo xong rồi? Chúng ta trở về?""Chú, trước tiên vẫn chưa về được, bọn cháu muốn tìm một chỗ ăn cơm trước, cơm nước xong thì trở về." Úc Thừa nhàn nhạt nói."Được, vậy chú dẫn bọn cháu đi ăn cơm, cách đây không xa có một tiệm cơm nhà nước, đồ ăn ở đó rất ngon." Tài xế giơ ngón cái lên, khen ngợi."Vâng, vậy chúng ta đi đến tiệm cơm mà chú nói đi." Úc Thừa thấy tài xế khen ngợi như vậy, cũng đồng ý đề cử của chú tài xế."Đi thôi, chính là ở bên kia." Tài xế vừa nói vừa đi trước dẫn đường.Đi gần năm sáu phút, bọn họ đã đến tiệm cơm nhà nước.Lúc bọn họ đến thì vẫn còn sớm, lúc này người của tiệm cơm nhà nước cũng không nhiều lắm.Gọi vài món ăn, tìm một cái bàn sạch sẽ, rồi ngồi xuống chờ đồ ăn lên.Ngay khi bọn họ chờ đồ ăn lên, có mấy người trẻ tuổi đi đến, ăn mặc thời trang, mang kính mát lớn.Trên cổ tay mỗi người còn mang một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền.Vừa đi vào đã không coi ai ra gì, bắt đầu oán trách với những người bạn đi cùng: “Tiệm cơm này cũng quá bẩn đi? Vừa nhỏ vừa bẩn, người còn nhiều, kém xe nước Mỹ, cũng không biết tại sao ông cụ lại nhất quyết muốn về chịu tội." Một thanh niên cao gầy mở miệng chê bai oán hận.Bọn họ nói tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh, đoán chừng cho là những người khác nghe không hiểu.Một người phụ nữ đeo kính mát thấy đám người mình đứng ở chỗ này, thời gian lâu như vậy, cũng không có người ra chào hỏi một chút, nhất thời cảm thấy mình bị lạnh nhạt, vênh váo hống hách hô to: "Nhân viên phục vụ đâu, đang làm gì thế? Chúng tôi đi vào nhiều người như vậy mà không thấy à, còn không nhanh chóng ra tiếp đón?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận