Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 395. Một đánh là có thể đánh bay

“Anh Úc ơi, anh đói bụng chưa? Em đi lấy bánh quy cho anh.”
“Ừm.”
Còn Úc Thừa thì thanh thản mà ngồi chỗ của Giang Miên Miên, nhìn cô vì cậu mà bận trước bận sau.
Cậu nhìn ra được, anh xuất hiện khiến cho Cừu Non rất vui vẻ.
Vương Lợi và Lý Lan thấy Úc Thừa, cũng không xem truyện tranh, làm bài tập nữa, tụi nó tò mò mà đánh giá anh trai lớn này.
Úc Thừa cũng nhìn hai đứa nó, lúc nhìn Lý Lan cậu không có biểu hiện gì, chỉ là khi nhìn đến Vương Lợi thì ánh mắt cậu có vẻ sắc bén lạnh như băng.
Vương Lợi bị cậu nhìn mà giật mình, vội vàng thu hồi ánh nhìn lại, giả vờ làm bài tập, không dám nhìn Úc Thừa.
“Cừu Non, nó là ai?” Úc Thừa dùng giọng điệu bình thản hỏi.
“Là hàng xóm của em, tên là Vương Lợi, ở nhà em làm bài tập với em.” Giang Miên Miên thuận miệng giải thích.
Thì ra là hàng xóm, Cừu Non cũng không gọi cậu ta là anh, lúc này Úc Thừa mới hài lòng thu lại ánh nhìn.
Nhưng mà Vương Lợi vẫn dùng dư quang nơi khóe mắt len lén nhìn cậu.
Thấy cậu cao, dáng người cường tráng, cánh tay do mặc áo ngắn lộ ra bên ngoài còn có đường cong bắp thịt rõ ràng, tựa như là một đấm là có thể đánh bay cậu ta ra ngoài.
Nghĩ đến trước kia cậu ta từng bắt nạt Giang Miên Miên, phút chốc Vương Lợi có hơi khẩn trương mà nuốt nước miếng, vội vàng thu dọn sách vở lại: “Giang, Giang Miên Miên, sắp đến giờ ăn cơm, tôi, tôi về nhà trước đây.”
Nói xong cậu ta cũng không đợi Giang Miên Miên trả lời đã vội vàng chạy mất, dáng vẻ đó cứ như có chó rượt theo phía sau cậu ta vậy.
Khiến cho Giang Miên Miên đầu óc mơ hồ, nhưng mà cô cũng không quan tâm.
Thấy Vương Lợi chạy đi, Lý Lan cũng đứng dậy, ôm sách vở nói: “Miên Miên, chị cũng về trước đây.”
Có khách tới nhà, Miên Miên chắc chắn phải bận tiếp khách.
Giang Miên Miên cũng không giữ người lại: “Chị Lý Tử, lúc chị về nhà, nói với mẹ em một tiếng là có khách tới nhà, bảo mẹ em mau về.”
“Được.”
Sau khi Lý Lan về nhà thì thấy Tô Uyển Ngọc và bà cô bé đang nói chuyện phiếm với một thím khác.
Tô Uyển Ngọc thấy Lý Lan về, còn tưởng rằng đã đến giờ làm cơn trưa, bà nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện cô bé về sớm hơn bình thường một tiếng.
“Lan Lan, sao con về sớm thế?”
“Dạ thím, có một anh trai lớn rất cao, vẻ ngoài đẹp trai đến nhà thím, Miên Miên bảo con nói với thím, bảo thím về sớm một chút ạ.”
Anh trai nhỏ rất cao, rất đẹp trai? Tô Uyển Ngọc nghe nói thế, phản ứng đầu tiên của bà là Úc Thừa.
“Được, Lan Lan, thím biết rồi, thím về ngay.”
Tô Uyển Ngọc nói xong, bà vội vàng đứng dậy, nói với Bà thím Lý: “Thím Lý, nhà cháu có khách đến, cháu về trước.”
“Được, khi nào rảnh lại ghé chơi nhé.” Thím Lý tiễn Tô Uyển Ngọc tới cửa.
“Cháu biết rồi, thím, thím mau về đi.”
Sau khi Tô Uyển Ngọc về nhà, quả nhiên bà thấy Úc Thừa đang ngồi bên cạnh Giang Miên Miên.
“Dì Uyển.” Úc Thừa thấy Tô Uyển Ngọc về, liền lễ phép chào hỏi.
Tô Uyển Ngọc đi đến vỗ vai cậu một cái, vui vẻ nói: “Được, được, được, lâu rồi không gặp, càng lớn càng đẹp trai ta.”
Sau đó bà liếc nhìn trai cây trên bàn: “Cháu ăn chút trái cây đi, dì đi ra ngoài mua ít đồ ăn, để cho cháu nếm thử tay nghề của dì một chút.”
Vốn tối nay bà còn định đi đến nhà ăn của xưởng vận chuyển ăn, tối nay không tính nấu cơm đâu.
Nhưng mà bây giờ Úc Thừa tới, bà phải làm nhiều món ngon để chiêu đãi cậu thật tốt.
Bà định mua chút thịt vịt và thịt heo kho về, lại mua thêm một ít trái cây và đồ ăn vặt.
Ở nhà, sau khi Giang Miên Miên ăn mấy quả nho thì nói với Úc Thừa: “Anh Úc, anh cứ từ từ mà ăn, em làm xong bài tập hôm nay trước đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận