Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 936 - Bức thư



Ở buổi chiều chủ nhật mới chuẩn bị về nhà.Trước khi về nhà, Giang Trường Hải đến chỗ chú Viên đang ở tạm để trả lại chìa khóa trong nhà cho bọn họ. Nó cũng thuận tiện cho bọn họ thu dọn đồ đạt và dọn nhà.Thầy Phương biết bọn họ phải đi. Ông ta theo bọn họ cả một đường đến trạm xe khách.“Miên Miên, thầy chờ em ở trường Trung học số 2.” Thầy Phương nhìn Giang Miên Miên lên xe khách, không ngừng vẫy tay tạm biệt.Ông ta rất luyến tiếc một đứa nhỏ thông minh hiếu học như Giang Miên Miên. Còn không tới nửa tháng nữa là đến khai giảng. Hiện tại ông ta càng ngày càng chờ mong đứa nhỏ này nhập học.Ông ta hy vọng Giang Miên Miên khi đi học có thể trở thành tấm gương tốt cho những học sinh khác noi theo. Ông ta muốn khiến cho các bạn học khác hướng đến mục tiêu học tập thật tốt như trạng nguyên nhỏ này.Hơn nữa, ông ta tin tưởng thì với tư chất của Giang Miên Miên, trường học của bọn họ khẳng định có thể đào tạo ra một người đạt danh hiệu hạng nhất trong kì thi Đại học toàn thành phố. Cái đó có thể đả kích trường Trung học số 1 kiêu ngạo và hung hăng kia.“Dạ, thầy Phương, khai giảng em sẽ trở lại. Xe muốn rời đi rồi, thầy trở về đi ạ.” Giang Miên Miên ghé vào bên cửa sổ, cũng có chút lưu luyến nói.“Ân, đi đi. Chúc em thuận buồm xuôi gió.” Thầy Phương đợi đến khi ô tô rời đi thì mới cưỡi xe đạp trở về nhà mình.Mấy người ngồi hơn phân nửa tiếng đồng hồ trên xe khách. Họ vừa mới đi đến ngõ nhỏ, mẹ Lý Lan ở trong sân nhìn thấy bọn họ, đã nhiệt tình đón ra tới.“Tiểu Giang, tiểu Tô, Miên Miên, các em đã trở lại. Ngày hôm qua chị đi bưu điện lấy thư thì thấy thư của nhà các em. Chị thấy lá thư đó hình như là từ hương thành gửi đến. Nếu các em có thời gian thì đến đó lấy đi.”“Đã biết, chị dâu. Tí em đi lấy.” Giang Trường Hải nghe vậy, cười ha hả gật gật đầu.Giang Miên Miên vừa nghe là của Hương Thành. Phản ứng đầu tiên của cô là tin này khẳng định do cậu Phương gửi đến.Hai vợ chồng Giang Trường Hải tất nhiên cũng nghĩ đến. Bởi vì nhà bọn họ trừ bỏ Phương Trí Viễn thì bọn họ không có người thân hoặc bạn bè ở Hương Thành.Giang Trường Hải vỗ nhẹ đầu con gái của ông: “Con gái, con đi bưu điện lấy thư đi. Cha và mẹ con xách vali về nhà rồi thu dọn nhà cửa một chút.”“Dạ, con đi liền đây.” Giang Miên Miên đáp ứng một tiếng liền nhảy nhót đi bưu điện.Cậu Phương cũng đi thời gian khá dài. Cô cũng rất muốn biết tình huống của ông bên kia như thế nào.Giang Miên Miên lấy thư trở về. Cha mẹ cô đã quét dọn trong nhà một lần.Một nhà ba người ngồi ở trên sô pha. Giang Miên Miên ngồi ở giữa mở thư rồi nhẹ giọng đọc.Phong thư này là Phương Trí Viễn là báo bình an. Ông đã được sắp xếp tốt ở Hương Thành, cũng tìm được công việc phù hợp. Công tác của ông rất thuận lợi, đãi ngộ cũng rất tốt.Ông rất thích ứng với khí hậu và thời tiết bên này. Ông nói họ không cần lo lắng. Nếu sau này có thời gian thì họ nhất định phải tới Hương Thành chơi.Kinh tế và buôn bán ở Hương Thành đặc biệt phát đạt. So với đất liền thì có sự khác biệt rất lớn. Nếu bọn họ tời thì nhất định sẽ rất thích nơi này.Giang Miên Miên đọc tin xong, nhìn đến khoảng thời gian được viết ở cuối bức thư: “Cha mẹ, hai người xem. Phong thư này của cậu Phương là được gửi vào hơn một tháng trước.”Giang Trường Hải để sát vào rồi nhìn thoáng qua khoảng thời gian được viết ở cuối bức thư. Đúng thật là được gửi vào tháng trước. Vì thế ông chậc chậc cảm thán một câu: “Lá thư được gửi từ Hương Thành lại yêu cầu thời gian dài như vậy. Đúng là không dễ dàng.”“Đúng vậy ạ. Thực tế Hương Thành cách chúng ta rất xa. Hơn nữa chính sách hai bên khác nhau, phương diện thông tin trong nước của chúng ta còn kém hơn so với Hồng Kông có phương diện thuận tiện và nhanh chóng.” Tô Uyển Ngọc làm việc ở chính phủ, biết nhiều hơn một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận