Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 230. Làm thân với Tam Nha

Công nhân đi cùng xe chỉ cần có gan lén mua hàng hoá ở Hải Thành mang về bán, là nhẹ nhàng mà vẫn ăn lời cao.
Đời trước Tào Minh Khôn làm giàu như vậy.
Nhưng không được ngài Úc quan tâm đặc biệt, cha cô ta lại cũng không được đi học nhiều, như vậy rất khó để được trở thành công nhân trong phân xưởng.
Lúc này đây, cô ta buộc phải công nhận nhà bác cả đúng là người lười có phúc của người lười.
Không đúng!
Đời trước nhà bác cả không hề trải qua đặc cách này!
Vậy hiện giờ là sao? Rốt cuộc sai ở chỗ nào?
Chiêu Đệ nhăn mặt nghĩ đến nửa đêm vẫn không nghĩ ra lý do nên đành tạm gác lại.
Tuy lạ nhưng vẫn rất tốt, ngoài những chuyện liên quan đến ngài Úc thì còn lại đều giống trong ký ức của cô ta.
Nghĩ đến đây Chiêu Đệ lại thở dài tiếc nuối, ngài Úc lạnh lùng với cô ta quá.
Trái tim cũng là thịt, chỉ cần cô ta kiên trì, cô ta tin ngài Úc sẽ tốt với mình như tốt với Tam Nha.
Chẳng qua là trước mắt vẫn phải nhờ nhà bác cả để liên lạc với ngài Úc. Xem ra từ giờ cô ta cần làm thân hơn với Tam Nha.
Chiêu Đệ đã quyết định, hôm sau làm xong việc liền vào bếp rót cốc nước ấm mang sang nhà bác cả.
Giang Miên Miên đang làm bài tập, Chiêu Đệ đặt nước trên bàn, hơi nịnh nói: “Chị ba học bài lâu thế cũng cũng khát nước, chị uống miếng nước đi cho nhuận giọng.”
“Cảm ơn Chiêu Đệ, vừa hay chị đang hơi khát.”
Trưa hôm nay Giang Miên Miên ăn hai cái kẹo sữa thỏ trắng, một cái kẹo trái cây và mấy cái bánh ngọt nên đã uống hết sạch cốc nước.
Cô rất không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp vào bếp rót nước nên vẫn luôn nhịn cơn khát, không ngờ Chiêu Đệ lại biết quan tâm thế này.
Chiêu Đệ ngồi phía trước, đợi Giang Miên Miên uống xong rồi hỏi: “Chị ba muốn uống nữa không? Vẫn muốn uống thì em lại rót cho chị.”
“Không cần nữa đâu, chị uống đủ rồi.” Giang Miên Miên không muốn bắt Chiêu Đệ nhỏ hơn mình hầu hạ mình.
Thấy Chiêu Đệ vẫn ngồi đó, Giang Miên Miên hỏi: “Chiêu Đệ tìm chị có việc gì à?”
Bình thường trẻ con trong nhà rất hiếm khi làm phiền khi cô đang học bài.
“Không có ạ, em làm xong việc rồi thấy đã trưa mà chị ba vẫn đang học bài, sợ chị ba khát nên mang cho chị cốc nước thôi.” Chiêu Đệ nói chuyện ngoan ngoãn,
Thấy Chiêu Đệ ngoan thế, Giang Miên Miên rất cảm động, cô đưa cho Chiêu Đệ hai cái kẹo trái cây dưới gối: “Cho em kẹo này.”
“Cảm ơn chị ba.”
Chiêu Đệ cảm ơn lễ phép, bóc ăn một cái kẹo lại hỏi: “Chị ba ơi, hôm qua lúc gọi cho anh Úc em có nghe thấy bên kia nói cái gì mà căn cứ huấn luyện, đó là nơi nào vậy chị?”
“À, chắc là căn cứ huấn luyện quân đội ở thủ đô, anh Úc đang huấn luyện ở đó.” Giang Miên Miên không hỏi kỹ chuyện này vì dù gì đó cũng là thông tin riêng tư của người ta.
Quân đội? Vậy mà là bộ đội ư? Nếu vậy tức là có người trong nhà ngài Úc hoạt động trong quân đội?
Mà chắc chắn giữ chức cao, bảo sao muốn gọi điện thoại lúc nào cũng được, lại còn sắp xếp cho Giang Trường Hải một chân công nhân trong phân xưởng.
Nghĩ đến đây Chiêu Đệ hỏi tò mò như một đứa trẻ: “Chị ba có biết cha mẹ anh Úc làm nghề gì không?”
“Chị không biết.” Giang Miên Miên chớp mắt, quả thật cô chưa từng hỏi Úc Thừa mấy cái đó.
Mà Úc Thừa cũng không muốn kể chuyện nhà Úc Thừa cho cô nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận