Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 436. Hạt dẻ vui vẻ

Nghe vậy, Úc Thừa theo bản năng muốn cự tuyệt, cậu thật sự không có hứng thú với mấy loại tiệc tùng này.
Nhưng Giang Miên Miên lại không giống, cô vừa nghe cuối tuần có tiệc, ánh mắt nhất thời sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc, nói: "Được ạ, được ạ."
Đây chính là một cơ hội tốt để kiếm tiền nha!
Úc Thừa hơi nghiêng đầu, chỉ thấy cô chớp đôi mắt to ướt nhẹp, trên mặt đầy vẻ khát vọng "Em muốn đi tham gia tiệc sinh nhật", lời cự tuyệt đến miệng biến thành đồng ý.
"Được, tôi sẽ dẫn Miên Miên cùng đến."
Trình An thấy Úc Thừa bình thường không thích tham gia tụ họp cũng đã đồng ý, lúc này cậu vui sướng đến nhảy lên.
"Ha ha, quá tốt, Úc lão đại, anh thật sự là cho anh em mặt mũi, nếu như chị em biết các người đều đến cổ vũ, nhất định sẽ rất vui vẻ, chị ấy vui vẻ, không phải em sẽ có tiền tiêu vặt sao." Trình An hưng phấn nói.
Đường Lâm nhìn bộ dạng này của Trình An, cười xấu xa nói: "Tiểu An Tử, cậu cũng quá xem trọng tôi rồi, đó là Úc lão đại của cậu nể mặt cậu sao? Người ta là nhìn vào mặt mũi của em gái nhỏ Miên Miên mới đi thôi."
"Ha ha, đừng để ý Úc lão đại đồng ý đi vì cái gì, dù sao mục đích của tôi đã đạt được rồi." Trình An tùy tiện nói.
Giang Miên Miên thấy cậu vui mừng như thế, nhất thời không nhịn được, cũng cười theo, những người khác thấy Trình An quái lạ như thế, trên mặt cũng không khỏi tức cười, xem ra Trình An chính là hạt dẻ vui vẻ trong nhóm này của bọn họ.
Ở trong phòng riêng, mấy người vừa nói vừa ăn, ở lại đến hai giờ chiều mới giải tán.
Giang Miên Miên không để ý, ăn có chút nhiều, Úc Thừa nhìn cô nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, xoa cái bụng nhỏ.
Nhất thời cậu nhịn không được, vươn tay nhéo một cái lên gò má núc ních thịt của cô.
"Nhìn bụng em tròn giống như con heo nhỏ vậy, ăn no căng rồi chứ gì." Úc Thừa cố ý chọc Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên mềm mại kháng nghị: "Em mới không phải là con heo nhỏ, không phải bởi vì đồ ăn ở đây quá ngon sao, em cảm thấy chưa ăn được bao nhiêu đã no rồi."
"Để xem lần sau em còn dám ăn nhiều như vậy không, đi thôi, anh dẫn em đi về, tiêu cơm một chút."
Úc Thừa để cho chú Minh tự lái xe trở về, còn cậu dắt tay Giang Miên Miên, hai người dọc theo đường xe chạy, từ từ trở về.
Chờ đến khi hai người về đến nhà, cũng sắp bốn giờ rồi, bọn họ vừa vào nhà, đã nghe được âm thanh xào rau truyền ra từ trong phòng bếp.
Giang Miên Miên hoảng sợ nhìn Úc Thừa một cái.
"Anh Úc, em mới vừa tiêu hóa xong, vẫn chưa đói đâu, anh mau bảo dì Tôn làm ít thức ăn thôi." Giang Miên Miên lắc cánh tay Úc Thừa nói.
Úc Thừa đi vào phòng bếp, thấy dì Tôn đang nấu cơm.
"Dì Tôn, buổi tối dì làm ít thức ăn thôi ạ, chúng cháu vẫn chưa đói." Úc Thừa sợ Giang Miên Miên xấu hổ, cũng không nói buổi trưa cô ăn nhiều quá.
Lúc chiều khi cậu dẫn Giang Miên Miên ra ngoài, quên nói chuyện này cho dì Tôn.
Dì Tôn là bảo mẫu ở nhà họ Úc, bình thường nấu cơm cho ông cụ Úc, dọn dẹp nhà cửa, đã làm việc ở nhà họ Úc hơn mười năm rồi, Úc Thừa cũng gần gũi với bà ấy.
"Chao ôi, sao không nói sớm, cảnh vệ của ông Úc mới vừa gọi điện thoại về nói, buổi tối ông Úc có chuyện, cũng không trở về ăn cơm." Dì Tôn nhìn đồ ăn mình làm ra, có chút buồn rầu nói.
Lúc đầu bà ấy nghĩ Giang Miên Miên là vị khách nhỏ lần đầu tiên tới đây, bà làm nhiều đồ ăn ngon một chút, đón gió cho cô, cho nên cố ý bắt đầu nấu cơm thật sớm, bây giờ cũng đã làm được bốn năm món rồi.
"Không sao ạ, dì Tôn, còn có thể ăn, chẳng qua, dì đừng làm thêm nữa, chỉ những món này thôi." Úc Thừa là thiếu niên đang trong giai đoạn thân thể phát triển, ăn nhiều tiêu hóa cũng nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận