Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 237. Năm nay là thoải mái nhất

Các cô chỉ cho là em gái còn nhỏ tuổi, còn chưa có năng lực phân biệt đúng sai, nhìn thấy Tôn Lệ Hà là người lớn cầm đồ lêncũng liền cầm theo.
Cho nên cũng không có ý trách cứ Chiêu Đệ, chỉ truyền thụ tư tưởng đúng đắn cho cô bé.
Nếu như không ngăn lại kịp thời, về sau nhưng rất dễ dàng đi vào con đường sai trái, rồi phạm phải sai lầm lớn.
Chỉ có Lai Đệ bởi vì còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu những đạo lý này, còn đang nhìn ngó đồ ăn ngon mà nuốt nước miếng.
Chiêu Đệ nghe được lời của hai chị gái, đầu giống như bị tạt một xô nước lạnh.
Cô ta vốn tưởng rằng các chị gái nghe được, sẽ vui mừng cùng mình, không nghĩ tới lại bị dạy dỗ một trận.
Cả mặt cô ta tràn đầy tủi thân tức giận hét: "Chị cả, chị hai, em làm như vậy còn không phải là bởi vì thím ba bắt nạt người quá đáng sao! Thím ta cố tình bắt chị em mình giặt quần áo nhiều như vậy, sai khiến chị em mình làm việc, còn suốt ngày cùng với bà nội mắng chị em mình là lũ con gái ăn hại."
Đại Nha, Nhị Nha bị sự thù hận nồng đậm trong mắt cô ta dọa sợ hết sức, các cô không biết từ khi nào, Chiêu Đệ lại có hận ý sâu như vậy đối với thím ba.
Sau khi lấy lại tinh thần, Đại Nha gấp gáp khuyên nhủ em gái: "Lời của thím ba nói ra có chút khó nghe, tính cách cũng không tốt lắm, nhưng thím ta dù sao cũng là bậc bề trên, chúng ta cùng chung sống dưới một mái nhà, bình thường khó tránh khỏi sẽ có chút mâu thuẫn, tuy nhiên đây cũng đều không phải chuyện gì to tát, nhịn một chút liền qua. Lại nói chị em mình là con gái, bình thường cũng nên làm nhiều việc nhà một chút mới đúng."
Ở trong quan niệm của Đại Nha, con gái ăn ít một chút, mặc quần áo giản dị chút, làm việc nhiều hơn chút đều là điều bình thường.
Bởi vì cả cái làng này, cô bé biết được, nhìn thấy, tất cả đều giống như vậy.
Chỉ có một ngoại lệ là Tam Nha, bởi vì bác cả chỉ có duy nhất một đứa con gái như thế, về sau sẽ tuyển con rể đến ở rể, Tam Nha về cơ bản là cùng con trai không có gì khác nhau.
Mà Nhị Nha học xong sách giáo khoa học kỳ một lớp một, cách nhìn nhận đúng sai và xem xét sự việc đều có sự thay đổi: "Chiêu Đệ, nếu em biết thím ba không tốt thì càng không nên học theo thím ta. Người khác nói chị em mình là lũ ăn hại thì cứ để họ nói đi, chỉ cần chị em mình không tự xem thường mình là được rồi."
Câu nói này chính là Tam Nha nói cho cô bé biết, còn nói con gái không kém một bậc so với con trai, rất nhiều nữ đồng chí cống hiến cho quốc gia và xã hội còn nhiều hơn so với nam đồng chí nữa.
Chiêu Đệ nghe các cô nói, trong lòng rất bất lực.
Nhưng cũng biết hai người chị gái hiện tại còn nhỏ tuổi, không trải qua mấy chục năm khổ sở đời trước, không biết một nhà các cô bị phòng ba chèn ép bóc lột thảm như thế nào, cho nên không căm thù như mình đối căm thù Tôn Lệ Hà cũng là bình thường.
Cô ta chỉ có thể không cam tâm tình nguyện gật đầu: "Chị cả, chị hai, em đã hiểu, về sau em sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Trong lòng cô ta lại âm thầm quyết định, về sau nếu có chuyện như vậy, không chỉ phải giấu diếm cha mẹ, còn phải giấu diếm cả hai người chị của cô ta nữa.
Đại Nha, Nhị Nha không biết ý nghĩ trong lòng cô ta, rất vui mừng sờ lên mái tóc xơ của cô ta: "Chiêu Đệ của các chị đúng là một đứa bé ngoan."
Tới gần tết, thời gian trôi qua nhanh chóng, hàng năm lúc này, đều là lúc mấy đứa bé gái phòng hai bận rộn và mệt mỏi nhất.
Phải đem nhà từ trong ra ngoài quét dọn sạch sẽ một lần, lau cái này rồi giặt cái kia, ngày tiếp theo tay đều lạnh cóng giống như khối băng vậy.
Nhưng năm nay lại nhẹ nhàng hơn nhiều, bởi vì Tôn Lệ Hà trộm đồ bị bà cụ phạt, mấy đứa bé gái cũng có thể thừa dịp tốt này mà nghỉ ngơi một chút.
"Chị cả, chị hai, chị em mình trải qua nhiều lần giao thừa thì năm nay là thoải mái nhất."
Chiêu Đệ nhìn thấy Tôn Lệ Hà đang leo lên leo xuống lau cửa sổ, lại quét mái nhà, trong mắt đều không giấu được ý cười trên nỗi đau của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận