Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1164 - Đều là học bá



Xế chiều ngày hôm sau người nhà họ Giang liền bước lên xe lửa trở về.Sau khi người nhà họ Giang rời đi được hai ngày, người nhà họ Tô cũng rời đi, bọn họ biết cả nhà Giang Trường Hải đều có chuyện bận rộn của riêng mình, cũng không muốn làm chậm trễ chuyện của bọn họ.Sau khi tiễn thân thích trong nhà đi hết xong, Giang Miên Miên gọi Lai Đệ tới, nói ra ý đồ chân chính của mình.“Lai Đệ, thật ra thì lần này chị kêu em ở lại thủ đô cũng không phải thật sự là để cho em chăm sóc chị, chị biết em thích đàn piano, cho nên chị muốn nhân dịp hai tháng nghỉ hè này đưa em đi học lớp piano, để em có thể học đàn piano một cách hệ thống, chính quy.”Lai Đệ nghe được những lời này của Giang Miên Miên, vẻ mặt không thể nào tin nổi, cô bé cũng không biết Giang Miên Miên biết mình thích đàn piano lúc nào nữa, bây giờ cô còn muốn đưa cô bé đi học đàn piano nữa.“Chị ba, học piano có phải tốn rất nhiều tiền không? Em không có tiền.” Lai Đệ sợ hãi nói.Trước kia cô bé nhìn thấy giá tiền của những cây đàn piano trong cửa hàng kia, một chiếc piano đó cũng phải có giá mấy chục ngàn, mặc dù mấy năm nay nhà các cô ấy kiếm được chút tiền, nhưng cô bé biết, những số tiền đó sau này đều là của em trai cô bé, không có quan hệ gì tới mấy chị em cô bé.Tô Uyển Ngọc ở bên cạnh nghe được những lời này của Lai Đệ, xoa xoa đầu cô bé, cười nói: “Lai Đệ, cháu không cần phải quan tâm những chuyện này, cháu chỉ cần để tâm học đàn piano thật tốt thôi, chuyện học phí giao cho bác cả của cháu là được rồi.”Lai Đệ nghe được những lời này của bà, ngẩng đầu lên nhìn Giang Trường Hải một cái.“Lai Đệ, bác gái của cháu nói đúng đấy, số tiền học đàn piano bác cả cho cháu, cháu chỉ cần dồn hết tâm tư học đàn piano, học tập thật tốt, sau này học giỏi rồi thì tham gia thi đấu đoạt giải và tiền thưởng, tranh thủ sau này lên tivi biểu diễn cho nhân dân cả nước, mang vinh quang về cho nhà họ Giang chúng ta.” Giang Trường Hải vui mừng nói.Lai Đệ thấy bọn họ nói như vậy, cô bé đứng lên, trịnh trọng cúi gập người với bọn họ một cái: “Bác trai, bác gái, chị ba, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ học tập đàn piano cho giỏi, ra sức đạt được thành tích tốt, mang vẻ vang về cho nhà chúng ta.”“Tốt lắm, mau đứng dậy đi, đứa nhỏ này, khách sáo như vậy làm gì.” Tô Uyển Ngọc vội vàng đỡ Lai Đệ lên.Hai thằng con trai Chí Văn, Chí Vũ thấy bác cả của bọn chúng chịu bỏ tiền đưa Lai Đệ đi học đàn piano, bọn chúng cũng có chút kinh ngạc, bác cả của bọn chúng đối xử với mấy đứa bọn chúng tốt quá đi.Nói xong chuyện học piano, Tô Uyển Ngọc thấy thời gian không còn sớm nên đã chuẩn bị vào phòng bếp nấu cơm, Lai Đệ vừa nhìn thấy cũng lập tức đi giúp một tay.Tô Uyển Ngọc biết suy nghĩ muốn báo ân của đứa nhỏ này, cũng không ngăn cản cô bé.Rạng sáng ngày hôm sau, Giang Trường Hải dẫn Chí Văn, Chí Võ đến cửa hàng mẹ và bé, Tô Uyển Ngọc vẫn đi làm theo lẽ thường, Giang Miên Miên thì chuẩn bị đưa Lai Đệ đến lớp piano.Trước khi cô ra ngoài đã gọi điện thoại cho Úc Thừa, Úc Thừa đề cử cho cô một lớp piano đáng tin cậy.Sau khi đưa Lai Đệ qua xong, lúc này Giang Miên Miên mới đến sở nghiên cứu, hạng mục bên kia của cô còn chưa hoàn thành, mấy ngày nay cô đã cố tình xin nghỉ ở nhà với người nhà.Khi Giang Miên Miên nhìn thấy Quý Tinh Lạc ở trong phòng thí nghiệm thì vô cùng bất ngờ: “Học trưởng Quý, sao anh lại ở đây?”Quý Tinh Lạc chính là chủ tịch hội Sinh viên của Đại học Kinh Đô, cũng là cậu trai mà Đường Lâm và Úc Thừa đã nói là có cảm tình với Giang Miên Miên.Mặc dù bình thường Quý Tinh Lạc và Giang Miên Miên không tiếp xúc quá nhiều, nhưng hai người cũng coi như là bạn bè nói chuyện được với nhau, dẫu sao hai người bọn họ đều là học bá đỉnh chóp của đại học Kinh Đô.Có lúc hai người bọn sẽ đại diện cho trưởng học cùng nhau tham gia các kỳ thi đua, thời gian dài, hai người cũng đã quen nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận