Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 382. Ăn không ngon ngủ không yên

Giang Trường Hải cũng ngạc nhiên nheo mày, kẹo này đã biết bao lâu rồi, bà cụ còn chưa ăn hết.
Nên nói: “Mẹ, kẹo này mẹ mau mau ăn hết đi, nếu không để lâu hư đó.”
Trương Quế Hoa lại không cho là vậy: “Kẹo sao lại hư được.”
Vừa nói vừa cầm lấy tay Giang Miên Miên bỏ vào trong túi áo cô, ánh mắt đầy yêu thương nói: “Tam Nha, những viên kẹo này cháu giữ lấy mà ăn, không cho cha cháu ăn.”
“Dạ dạ, cháu biết rồi, bà nội.” Giang Miên Miên nào dám bỏ kẹo vào túi áo thật, thời tiết bây giờ nóng như vậy, kẹo sẽ chảy ra hết.
Giang Trường Hải nhìn địa vị của con gái mình trong lòng bà cụ tăng vọt nhanh chóng, khá là đắc ý.
Xem đi, con gái ông được người khác yêu quý thế đấy, ngay cả bà cụ trọng nam khinh nữ như mẹ ông ta cũng xử lý được.
Còn Tôn Lệ Hà nhìn thấy bà cụ chỉ cho riêng mình Giang Miên Miên, bộ dạng cũng không còn như trước kia.
Theo cách nhìn của bà ta, đứa cháu gái này tuyệt đối là người giỏi giang có tương lai nhất trong số các đứa nhỏ, hai đứa con trai của bà ta sau này còn phải trông cậy vào sự giúp đỡ của cô nhiều.
Cho nên cho cô ăn nhiều đồ ăn ngon chút cũng hoàn toàn xứng đáng.
Ngay cả người luôn im lặng ít nói như Giang Đại Sơn lúc này cũng lộ chút kích động.
“Tam Nha à, ông nội thật không nhìn nhầm cháu, cháu quả là đứa bé thông minh nhất gia đình chúng ta. Cảm ơn tổ tiên phù hộ để gia đình chúng ta có một người có học thức.”
Nhưng Giang Trường Hải lại lắc đầu nói: “Cha, những lời này cha nói sai rồi, Miên Miên nhà chúng ta không phải là người có học thức bình thường, cha xem mỗi lần thi cử con bé đều được hạng nhất, nếu là năm xưa thì chính là trạng nguyên đấy.”
Vẻ mặt người dân trong thôn cũng rạng ngời, thôn họ có một người giỏi giang như vậy, sau này khi ra ngoài họ có nhắc đến cũng sẽ nở mày nở mặt.
“Cha mẹ, còn có một chuyện tốt quên chưa nói với mọi người, hôm qua cục trưởng Vương còn nói, vài hôm nữa họ sẽ mở đại hội khen thưởng cho Miên Miên, đến khi đó, không chỉ là trường tiểu học công xã và công xã tặng học bổng cho Miên Miên, ngay cả trong trấn cũng sẽ tặng một phần học bổng luôn.”
“Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi, Miên Miên có được ba phần tiền học bổng, ái chà, cháu gái ngoan của bà, cháu thật là giỏi quá đi.” Trương Quế Hoa nghe thấy có nhiều tiền như vậy, liền lập tức cười tít cả mắt.
Người trong thôn cũng xôn xao khen ngợi.
“Đứa trẻ Tam Nha này số mệnh có tiền tài nha, chị xem từ khi con bé đi học, kiếm được cho gia đình mọi người biết bao nhiêu tiền, việc này quả thực khiến người khác ngưỡng mộ.”
“Ai nói không phải chứ, hai đứa nhà tôi đi học chỉ biết nộp tiền cho trường, không biết lúc nào có thể lấy được tiền về đây, quả là không thể so sánh, không thể so sánh mà.”
“Tam Nha bây giờ giỏi giang như vậy, nhà lão Giang các người sau này sẽ rất triển vọng, các người thật có phúc nha, sau này phúc cũng hưởng không hết đấy.”
Chiêu Đệ nghe mọi người tâng bốc, uất ức đến mức muốn nôn ra máu.
Ông trời ơi sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Nếu như ông đã lựa chọn để tôi trùng sinh rồi thì tại sao lại cho Tam Nha trùng sinh nữa?
Ông đã để Tam Nha trùng sinh thì không nên để tôi trùng sinh!
Từ sau khi biết chuyện Giang Miên Miên trùng sinh, Chiêu Đệ ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện này.
Tam Nha trùng sinh thì sẽ biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước, vậy có nghĩa là tất cả kế hoạch trước đó của cô ta bây giờ đều hoàn toàn không thể thực hiện được.
Những gì cô ta dựa dẫm vào không còn là của một mình cô ta nữa.
Cô ta muốn đào nhân sâm, Tam Nha biết còn rõ hơn cô ta!
Người đàn ông cô ta muốn gả, Tam Nha hiểu rõ hơn cô ta!
Nếu như cái gì cũng không thay đổi được, ông trời rốt cuộc tại sao lại để cô ta sống lại một lần nữa hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận