Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 477. Đi máy bay trực thăng 1

Lúc mọi người đang nói chuyện thì thức ăn cũng được mang lên.
Ăn cơm xong cũng đã hơn bốn giờ chiều.
Ban đêm, Giang Miên Miên đang kiểm tra xem có sót thứ gì không, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa ra liền thấy Úc Thừa cầm một chiếc hộp dài đứng ngoài cửa, cô mời cậu vào, nghi ngờ hỏi: “Anh Úc, sao anh lại đến đây.”
“Đến tặng quà cho em, chiều nay quà chưa đến kịp, bây giờ mới nhận được liền mang đến cho em.” Úc Thừa đưa hộp quà cho Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một bộ bút vẽ và chì màu chuyên dụng cho thiết kế, món quà của anh Úc thật sự rất có tâm.
Trước đi khi phác họa bản thiết kế, cô đã than thở rằng công cụ quá đơn sơ nên không thể phát huy được trình độ thực sự của mình, nhưng không nghĩ rằng bây giờ đã có được nó, quả thực đã chạm đến đáy lòng.
Úc Thừa nhìn thấy mắt Giang Miên Miên như muốn dán cả vào bộ bút vẽ liền biết cô rất thích, nhưng biết mà vẫn hỏi: “Thế nào? Có thích không?”
“Thích lắm, anh Úc, cảm ơn anh, em thực sự rất thích bộ bút vẽ này.” Giang Miên Miên ôm hộp quà vào lòng ngực, cười nhẹ nhàng.
“Em thích là được, đúng rồi, quên nói cho em biết, ngày mai em đi tàu hỏa đi, ông nội nói ngày mai sẽ có trực thăng vận chuyển vật tư đến huyện bên cạnh, đúng lúc còn một ghế trống, em có thể lên đó ngồi để về luôn.” Úc Thừa bình tĩnh nói một thông tin khiến người khác phải khiếp sợ.
Giang Miên Miên lập tức kinh ngạc: “Thật sao? Em cũng có thể đi máy bay trực thăng sao?”
Ở thời đại này tàu hòa đi rất chậm, quả là một cực hình.
“Ừm, ngồi trực thăng vừa nhanh vừa an toàn, cũng đỡ cực.” Úc Thừa vẫn còn nhớ lúc Giang Miên Miên đến thủ đô phải ngồi tàu hỏa vô cùng khó chịu.
“Thật tốt quá, ngày mai nhất định em phải cảm ơn ông cụ Úc đàng hoàng mới được.”
Giang Miên Miên hiểu rõ loại máy bay vận chuyển vật tư này không phải ai cũng ngồi được, nhất định là ông cụ Úc đã đánh tiếng trước nên cô mới có cơ hội này.
“Được rồi, chuẩn bị đồ đạc, ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm.” Úc Thừa nhìn thấy Giang Miên Miên vui vẻ như vậy, sợ lát nữa cô sẽ không ngủ được.
“Ừm, anh Úc ngủ ngon.” Giang Miên Miên chớp chớp đôi mắt to tròn, chúc cậu ngủ ngon.
Úc Thừa xoa xoa đầu cô rồi mỉm cười rời đi.
Sáng hôm sau Giang Miên Miên thức dậy đã gọi điện cho cha mình, lịch trình của cô đột nhiên thay đổi, cô phải xin phép cha nghỉ sớm để sang huyện bên cạnh đón.
Ông cụ Úc biết hôm nay Giang Miên Miên sẽ rời đi, vì vậy cũng không đến trụ sở sớm mà đến nhà cô trước.
Ông cụ Úc đứng ở cửa, trìu mến nhìn Giang Miên Miên: “Miên Miên, ngày nghỉ nhớ đến chơi nhé.”
“Vâng ạ, ông Úc, ông nhớ giữ gìn sức khỏe, tạm biệt ạ.” Giang Miên Miên vẫy tay cười cười.
“Miên Miên, đừng quên chị Úc này nữa nhá, sau này có cơ hội chị sẽ đến tìm em chơi.” Úc Nhu cũng đứng cạnh ông cụ Úc, cười nói.
“Được, đến lúc đó em nhất định sẽ dẫn chị đi ăn đồ ngon.”
“Ông nội, chị, hai người trở về đi.” Úc Thừa nói với hai người, sau đó nắm tay Giang Miên Miên dẫn lên xe.
Xe Jeep còn chưa ra khỏi trụ sở, Giang Miên Miên đã thấy ánh mắt sắc bén của mấy người đứng ngoài cửa.
“Anh Úc, mấy anh Trình An đang đứng ở cửa.”
“Chú Minh, dừng một chút.” Úc Thừa cũng nhìn thấy bọn họ, quay sang nói với chú Minh đang lái xe.
Xe Jeep dừng lại, Giang Miên Miên và Úc Thừa xuống xe.
“Mấy cậu tới làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận