Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 241. Chừa chút tiền

“Ra là bánh kẹo của nước ngoài, anh Úc giỏi thật đấy.” Chí Võ nói rồi cắn một miếng sô cô la.
Ban đầu mới nếm thì thấy hơi đắng chát, làm khuôn mặt nhỏ của cậu ta nhăn nhó. Đang định nhổ ra thì chợt cảm thấy mùi vị thơm nồng.
Trên mặt cậu ta lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cái này ăn ngon thật đấy, không ngờ nhìn thì xấu mà ăn rất ngon.”
Mấy cô bé lại càng quý trọng hơn, cắn từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ.
Chiêu Đệ lại nhìn sô cô la được đóng gói tinh xảo trong tay mình, trong tim chợt thấy hơi chua xót.
Đương nhiên cô ta từng ăn sô cô la rồi, nhưng lại không phải loại sô cô la từ nước ngoài này, bởi giá rất đắt.
Cho dù là kiếp trước cô ta có thể làm ra tiền nhưng cũng không nỡ mua thứ đắt đỏ đến vậy.
Không ngờ thế mà ngài Úc lại mua cho Tam Nha nhiều vậy, cô còn phân phát cho người khác được.
Mà lúc Tam Nha mới lấy đồ ra, cô ta còn để ý thấy đồ ăn vặt trong ngăn tủ chất thành từng đống như ngọn núi nhỏ.
Nói thật thì cô ta rất ghen tỵ với Tam Nha tốt số, nhưng cũng biết ghen tỵ vô ích thôi, mình nhất định phải tự lực sống sót!
Giang Miên Miên sợ mọi người ăn nhiều sẽ khát nước, thế là lại cho mỗi người một bát sữa mạch nha.
“Oa, là sữa mạch nha.”
Chí Võ hào hứng chạy tới, bưng một bát lên uống một ngụm: “Á, bỏng, bỏng.”
Từ khi Giang Trường Hải mua sữa mạch nha tới giờ, thỉnh thoảng bà cụ sẽ tới tìm ông xin một bát, bảo mình uống, nhưng thật ra là lén đưa cho hai cháu trai bà ta uống.
Giang Trường Hải mang danh hiếu kính nên cũng không quan tâm bà cụ cho ai.
Giang Miên Miên thấy vậy thì nói: “Anh hai, anh vội thế làm gì. Em vừa pha thôi, phải chờ một lát mới nguội chứ.”
“Hì hì, anh không chờ nguội nổi.” Chí Võ nhìn cô cười ngây ngô hai tiếng, sau đó tiếp tục vừa uống vừa lè lưỡi la bỏng.
Từ nhỏ cậu ta đã như vậy, có thứ gì ngon thứ gì bổ là nghĩ tới việc nhét vào miệng trước tiên.
Có Chí Võ là người đi trước, mấy đứa nhỏ khác cũng biết phải thổi cho nguội bớt mới húp từng ngụm nhỏ. Ai cũng cảm thấy đêm giao thừa này là đêm hạnh phúc, vui vẻ nhất từ trước tới giờ.
Bọn nhỏ nhà họ Giang tụ tập trong phòng Giang Miên Miên, sức ăn như gió bão sấm rền, còn mấy người lớn thì đang ở nhà chính tính toán sổ sách năm nay.
Xem sơ qua điểm chấm công của nhà lão Tam xong, Giang Đại Sơn cầm điếu thuốc rít hai cái rồi nhả ra hai vòng khói thuốc, nói: “Thằng cả, thằng hai, thằng ba, cha suy nghĩ lại rồi. Hằng năm ba nhà bọn con sẽ nộp số điểm chấm công bằng nhau, nghỉ nhiều trả ít.”
Dù sao mấy đứa con trai của ông ta cũng lớn tuổi rồi, đều có gia đình riêng và con cái phải nuôi. Ông ta đâu thể như trước kia, lấy hết điểm chấm công của bọn nó.
Cũng phải chừa chút tiền cho bọn nó, để lòng ai cũng thoải mái hơn. Nếu không thêm một thời gian nữa, chắc chắn con ông ta đều sẽ rời xa mình.
Trương Quế Hoa ngồi trên giường, gương mặt nghiêm lại, trong lòng cực kỳ không vui.
Bà ta cảm thấy quy tắc mới của ông cụ có khác nào đang đưa hết tiền chia cho con trai đâu, thân là một người coi tiền như mạng sao bà ta có thể vui cho được?
Nhưng Giang Đại Sơn là trụ cột gia đình, bà ta có không đồng ý cũng chẳng làm được gì.
Mà cũng hiểu được phần nào tâm tư mấy đứa con mình hơn. Không phải trước đó thằng cả còn đang định ra ở riêng đấy sao.
Mong là cách này của ông cụ sẽ có tác dụng, bà ta cũng không muốn chia nhà đâu.
“Được, con không có ý kiến.” Giang Trường Hải là con cả, đương nhiên phải bày tỏ quan điểm đầu tiên.
Ông không quan tâm việc này lắm, bởi dù sao đầu xuân sang năm nhà ông sẽ chuyển lên trấn ở.
Vợ chồng nhà thứ hai thì cực kỳ kinh ngạc vui mừng: “Chúng con cũng không có ý kiến.”
Mặc dù nhà họ đông người ăn nhiều, nhưng hai năm nay mấy đứa con gái cũng trưởng thành cả rồi, quen việc quen làm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận