Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 263. Bước thứ hai của kế hoạch

“Con không béo, con không có béo, cha à, là cha cần phải tập luyện thêm.” Giang Miên Miên phồng má, chiếu lại cha mình một nước.
“Ôi trời, cái con bé này…” Giang Trường Hải bị con gái giận mà bật cười.
“Đồng chí này, thấy anh có vẻ vui, thành công rồi hả?” Người gác cổng nhìn tương tác ấm áp của một nhà ba người hồi lâu, không kiềm được mà lên tiếng hỏi.
Giang Trường Hải vẫn khách sáo giống như trước: “Đúng, đã thành công rồi, anh à, ngày mai tôi sẽ tới đây làm, sau này tụi mình làm đồng nghiệp rồi.”
“Anh Hải, em biết là anh làm được mà, người tài giỏi như anh, đi chỗ nào cũng được thích hết.” Tô Uyển Ngọc chân thành, thật lòng mà khen, sau này mua đồ ăn cũng tiện hơn rồi.
Hơn nữa còn có thể cách xa xa Chiêu Đệ, không cần lo cô ta lại ghen tị với Miên Miên, làm ra chuyện không tốt cho con gái.
Giang Miên Miên giơ ngón tay cái lên: “Cha ơi, cha chính là người cha giỏi nhất thế giới này.”
Khen đến Giang Trường Hải đỏ hết cả mặt, người gác cửa thấy vậy lại hâm mộ vô cùng.
Ra khỏi phòng bảo vệ, bị gió rét bên ngoài thổi đến, Tô Uyển Ngọc run cầm cặp nói: “Anh Hải, chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn canh thịt dê chúc mừng chút đi, hôm nay cũng lạnh quá rồi.”
“Được, đều nghe theo em, tụi mình đi ăn tiệc lớn thôi.” Giang Trường Hải cố ý đi đằng trước, chắn gió cho hai người.
Cùng lúc đó, Chiêu Đệ đang ở nhà thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch của cô ta.
“Ông, bà, hôm qua cháu nằm mơ, ông tiên bảo hai người cho cháu đi học, nói chỉ có đọc sách thì sau này cháu mới có tiền đồ lớn hơn, kiếm được nhiều tiền.”
Thật ra thì Chiêu Đệ muốn nói để cho Đại Nha và Nhị Nha cũng đi học, nhưng mà cô ta biết hai ông bà lão này không thể nào đồng ý, ngay cả cha mẹ cô ta cũng sẽ không đồng ý.
Trước tiên không nói đến chuyện mấy cô đi học phải tốn bao nhiêu tiền, chỉ nói đến việc lần này mấy cô đều đi, vậy việc nhà ai làm?
Còn có năm nay mẹ cô ta phải sinh em trai nhỏ, đến lúc đó đứa nhỏ ai trông? Không giải quyết những vấn đề thực tế này thì không có cách nào để các chị em cùng đi học cả.
Hai ông bà sau khi nghe xong, chưa nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, mà là nhìn nhau một cái.
Trong lòng Trương Quế Hoa nghĩ, chẳng ông tiên này hàng ngày không còn việc gì làm sao? Sao mà ngày nào cũng quản mấy chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể trong nhà vậy?
Chiêu Đệ đi, trong nhà xem như thiếu một người lao động.
Hơn nữa năm nay nhà đã lập ra quy định, cuối năm phải dựa theo điểm công mà chia tiền cho mấy người con trai, việc này đồng nghĩa tiền công hàng năm còn dư lại đã ít, mà nhà này còn phải tốn thêm tiền học phí cho một đứa bé nữa.
Nhưng mà ông tiên đã nói vậy thì bà ta không tiện từ chối.
Ngược lại Giang Đại Sơn không quan tâm chút tiền nhỏ này, ông ta đang tính Chiêu Đệ có đáng đầu tư hay không.
Chiêu Đệ nhìn bọn họ hồi lâu không lên tiếng, cũng không ngoài suy đoán của cô ta, nếu thật sự dễ đồng ý như vậy thì đã không phải là hai người bọn họ rồi.
Vì vậy cô ta không ngừng cố gắng nói: “Ông bà, hai người yên tâm, sau này cháu đi học nhất định sẽ cố gắng thi được hạng nhất, giành được học bổng, miễn học phí.”
Trương Quế Hoa vừa nghe, có chút không tin: “Cháu có thể thi hạng nhất?”
“Có thể ạ, cháu có thể đọc thuộc lòng máy bài thơ cổ, ông bà, cháu đọc thuộc lòng cho hai người nghe…”
Chiêu Đệ vừa nói liền đọc thuộc lòng thơ cổ, cô ta đọc cực kỳ lưu loát bốn bài thơ rồi mới dừng lại.
Hai ông bà nhà họ Giang nhìn Chiêu Đệ, mặt mày khiếp sợ.
Cuối cùng vẫn là Giang Đại Sơn kịp phản ứng lại, hỏi: “Chiêu Đệ, bài thơ cổ này cháu học của ai?”
“Dạ ông, con nghe chị hai con đọc mấy lần, con liền nhớ.”
Nhị Nha là do cô ta cố ý nói như vậy, thật ra là do gần đây cô ta lén trộm đọc thuộc lòng bài thơ cổ của Nhị Nha.
Mặc dù đời trước cô ta không có đến trường học, nhưng sau khi Giang Miên Miên đi học trở về thì sẽ dạy chị em mấy cô biết chữ, tính toán.
Bài thơ cổ đơn giản này cô ta vẫn học thuộc rất dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận