Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 283. Việc đời luôn thay đổi nha

Ông ta làm người đứng đầu nhà họ Giang, bình thường rất ít khi lên tiếng, nhưng mà lời nói thì đáng tin hơn Trương Quế Hoa nhiều.
Vì vậy trưởng thôn liền bày tỏ thái độ nói: “Được rồi, lời của anh cả Giang mấy người đều đã nghe được hết, con người anh cả Giang mọi người cũng đều biết, anh ấy nói phải thì chắc chắn phải. Hơn nữa đứa nhỏ Trường Hải kia cũng là chúng ta nhìn nó lớn lên, mặc dù bình thường nó có chút lười biếng, không đáng tin, cũng không thích làm việc, nhưng mà cho tới giờ nó cũng không có dối trá, lừa người, hơn nữa trong việc hệ trọng nó cũng biết rõ nên làm gì và không nên làm gì, nó sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Nếu không chúng ta chỉ cần đi đến xưởng vận chuyển hỏi một chút, thì sẽ lộ ngay, đứa nhỏ Trường Hải kia sẽ không làm chuyện ngu ngốc như này đâu.”
Người trong thôn nghe trường thôn phân tích, lúc này mới tin Trương Quế Hoa, tuy nhiên vẫn còn vài người mang theo thái độ hoài nghi, chỉ là không hỏi ngay trước mặt trường thôn nữa thôi.
Định chờ hôm nào có thời gian sẽ đích thân đến xưởng vận chuyển hỏi một chút, thế nào cũng phải xé cái da mặt dày của Giang Trường Hải ra cho bằng được!
Mà những người khác cũng bắt đầu chúng mừng cho ông.
“Chị Quế Hoa, thật không ngờ nha, bây giờ Trường Hải lại có tiền đồ như vậy, sau này hai ông bà già hai người có thể hưởng phúc rồi.”
“Đúng vậy đó, nhà hai người bây giờ ghê gớm thật, có một đứa cháu gái thần đồng, còn có một đứa con trai làm công nhân, cuộc sống sau này thật sự không thể tốt hơn được nữa rồi.”
“Ai nói không phải đâu, đứa nhỏ Trường Hải này khi còn nhỏ đã thông minh, đôi mắt to kia lúc nào cũng chuyển động qua lại, vừa nhìn là biết một đứa có chủ kiến rồi, bây giờ nó có thể đi vào xưởng vận chuyển, tôi không có bất ngờ chút nào.”
“Đúng thế, đứa nhỏ này lại khéo miệng, nếu mà nó thật lòng muốn dỗ ai thì dỗ một cái là được.”
Mọi người trong thông vây hai ông bài vào giữa, lời dễ nghe không ngừng được thốt ra, khen Giang Trường Hải thành chỉ có một không hai.
Người không biết còn tưởng Giang Trường Hải là chiến sĩ thi đua của thôn Thạch Kiều đó.
Rõ ràng lúc trước, ông vẫn còn là tên lười biếng mà người trong thôn mỗi lần nhắc tới đều phải lắc đầu, bây giờ thoắt cái, ông lại thành niềm kiêu ngạo của thôn, thật sự khiến người ta phải cảm khái rằng việc đời luôn thay đổi mà.
Còn có một vài cô vợ nhỏ thầm hối hận trong lòng.
Ban đầu bọn cô chê ông lười biếng, không làm được việc, ai có ngờ tới bây giờ ông lại giỏi tới mức có thể trở thành công nhân ăn lương thực được cung cấp duy nhất của thôn bọn họ chứ.
Mà bọn cô vẫn còn phải kiếm ăn ở trong đất, thật là người so với người, càng tức chết người mà.
Hai ông bà già bị người trong thôn khen đến cả người hớn hở, hai người nhà thằng ba lại thấy không được tự nhiên khắp cả người.
Giang Trường Đào cảm thấy là mấy người dân trong thôn đang cười nhạo ông ta, không đủ thông minh, miệng không đủ ngọt.
Mỗi một câu khen anh cả của ông ta, ông ta nghe vào liền thành lời giễu cợt ông ta.
Có trời mới biết, những người nói lời này hoàn toàn không biết ông ta đi xưởng vận chuyển phỏng vấn thất bại, chỉ có thể nói là tự ông ta làm khó mình thôi.
Sắc mặt Tôn Lệ Hà cũng khó coi, nếu không phải không làm việc sẽ bị trừ điểm công thì bà ta thật sự không muốn ở đây nghe bọn họ khen anh cả đâu.
Ngược lại hai người nhà thằng hai lại vẫn luôn cười theo, nhất là Giang Trường Hà, khóe miệng nhếch lên nối gót theo sau.
Ông ta vui như vậy không phải vì anh cả của mình, mà kể từ khi Triệu Tiểu Quyên mang thai, tâm trạng ông ta vẫn luôn rất tốt, cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ cả người mà trước giờ chưa từng có.
Có người trong thôn không nhìn được người khác sống tốt, thấy bọn họ cười theo thì cố ý hỏi: “Tiểu Quyên à, cô mang thai thích ăn chua hay ăn cay vậy?”
“Tôi thích ăn hết.” Triệu Tiểu Quyên sờ bụng, cười nói.
Đối phương liền làm mặt đầy tiếc nuối nói: “Đều thích ăn? Vậy thì có lẽ nào lại giống mấy đứa trước, mang thai một bé gái.”
Nếu lời này mà để hai người nhà thứ hai trước kia nghe được thì tuyệt đối sẽ khiến bọn họ đau xé lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận