Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 703 - Lấy lại nhà 1



“Vợ cháu ở nhà cũng rất hiền lành giỏi giang. Trên là cha mẹ, dưới là gà vịt nhà cháu nuôi đều rất thích em ấy. Vợ cháu không chỉ lớn lên xinh đẹp mà cháu đối xử rất tốt với mọi người. Người trong thôn chúng cháu, một người lại một người, mỗi khi nhắc đến vợ cháu đều dựng thẳng ngón tay cái, không tiếc lời khen ngợi."Giang Trường Hải thổi phồng vợ ông, khen ngợi Tô Ngọc Uyển. Đúng là không có điểm mấu chốt, không biết khiêm tốn.Cả đám người nhà họ Tô đều trợn mắt há hốc mồm. Tô Ngọc Uyển trong miệng ông là người mà bọn họ quen thuộc sao?Sẽ không phải là bị đánh tráo ở trên đường chứ.Họ rất rõ Tô Ngọc Uyển là người ăn nhiều lười làm, không thích học tập. Tô Uyển Đình nghe Giang Trường Hải nói, thật sự là bị tức giận đến đau đầu, cảm thấy khó thở.Nếu Tô Ngọc Uyển là người chịu khó thì toàn bộ người trên nước Hoa đều là người lười rồi!Mọi người nói chuyện sôi nổi một hồi, bác cả Tô đột nhiên nói: “Uyển Ngọc, tí nữa có thời gian, cháu theo bác cả đến thắp một nén hương, đốt một ít giấy cho cha cháu đi. Con yên tâm. Mấy năm nay, tuy cháu không ở Hải Thành, những ngày lễ và ngày tết vẫn không quên thờ cúng cha cháu.”Tô Ngọc Uyển nghe lời này, vành mắt đỏ ửng, trong lòng bà có chút đau xót.Bà cho rằng khi mối quan hệ liên kết tan vỡ, bọn họ thật sự không cháu là người thân nữa. Không nghĩ tới nhà bác cả vẫn đốt vàng mã cho cha bà.Những năm này, ngăn cách giữa bà và bọn họ giảm đi không ít.“Tốt, bác cả, cháu đã biết. Hiện tại chúng ta đi nha.” Từ lúc nhắc tới việc này, Tô Ngọc Uyển không thể chờ đợi được mà nói.“Khoan hãy nóng vội, sắp tới giờ ăn cơm rồi. Ăn cơm với gia đình bác cả xong xuôi rồi chúng ta lại đi.” Bác cả Tô cố ý muốn hàn gắn lại mối quan hệ với cháu gái.Đối mặt với lời mời ở lại ăn cơm của bác cả Tô, Tô Ngọc Uyển dịu dàng từ chối: “Bác cả, chúng cháu không ở lại ăn cơm được ạ. Con chỉ muốn thăm cha cháu trước. Về sau nếu có cơ hội, cháu sẽ dẫn Miên Miên theo để mọi người cùng nhìn.”Bác cả Tô có thể hiểu tâm tình của bà. Mười mấy năm nay không trở về, bà khẳng định rất sốt sắng muốn đi viếng mộ cha bà.“Vậy thì đi thôi. Sau này nếu có cơ hội thì nhớ qua đây. Dù sao bây giờ rất có nhiều phương tiện để di chuyển. Bác dẫn cháu đi thăm cha cháu.”Đoàn người đến Cung tiêu xã mua đồ rồi đi thẳng đến vùng ngoại ô của Hải Thành. Tô Ngọc Uyển nhìn ngôi mộ nhỏ không có bia mộ, nhịn không được nước mắt chảy ròng.Giang Trường Hải thấy thế, vội vàng đi đến nắm vai Tô Ngọc Uyển, khẽ dỗ dành: “Vợ, đừng khóc. Cha ở trên trời mà thấy em buồn như vậy thì cũng rất khổ sở đó.”“Ừ.” Tô Ngọc Uyển lau nước mắt, cúi đầu nhổ cỏ dại trên mộ.Chú cả Giang cũng đi tới, giải thích: “Uyển Ngọc, bởi vì chuyện của năm đó, chú không dám lập tấm bia cho cha cháu. Những năm này đã tủi thân cho ông ấy rồi. Lần này cháu trở về, việc này giao lại cho cháu.”“Vâng, con hiểu rồi, chú cả.”Giang Trường Hải và Tô Ngọc Uyển dập đầu vái cha Tô, thắp hương. Sau đó mới theo người nhà Tô đi vào trong thành phố.Trên đường trở về thành phố, bác cả Tô đột nhiên tới một chuyện trong thành.“Đúng rồi. Uyển Ngọc, lần này cháu trở về có mang theo khế đất nhà cháu không?” Bác cả Tô đột nhiên hỏi.“Khế đất? Bác cả, tại sao phải theo khế đất ạ?” Tô Ngọc Uyển khó hiểu hỏi.Bác cả Tô giải thích: “À, cháu chắc là không biết rồi. Mấy năm nay, khắp nơi trên cả nước đều sửa lại án xử oan, rất nhiều vụ án trước kia bị đánh thành phần tử xấu, tịch thu đất đai. Hiện tại cháu chỉ cần lấy mũ xuống, cầm khế đất rồi đi cục quản lý bất động sản để lấy nhà về thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận