Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1158 - So tới so lui nửa đời người



Mọi người nói chuyện một hồi, đã đến thời gian mở tiệc, mặc dù bọn họ không mời quá nhiều người tới, nhưng lễ trưởng thành của Giang Miên Miên vẫn được làm vô cùng náo nhiệt.Sau khi mở tiệc, ông Úc ngồi ở chủ vị, nhìn Giang Miên Miên hòa ái nói: “Miên Miên, ông nội Úc chúc cháu trưởng thành khỏe mạnh, vui vẻ, sau này có thể làm nên một thế giới riêng thuộc về cháu.”“Cảm ơn ông nội Úc, cháu sẽ cố gắng.” Giang Miên Miên nghiêm túc gật gật đầu, cười nói.Chờ ông Úc nói xong, Giang Đại Sơn cũng dặn dò: “Miên Miên, cháu là niềm kiêu hãnh của nhà họ Giang chúng ta, ông nội thấy bây giờ cháu đạt được những thành tích như vậy, ông nội rất vui mừng, rất thỏa mãn, hy vọng sau này có thể đạt được những thành tích lớn hơn nữa, cống hiến vì quốc gia.”Hai ông lão nói lời chúc phúc xong, những người khác đang ngồi cũng đều nhao nhao bày tỏ sự kỳ vọng và chúc phúc với Giang Miên Miên, đến khi họ nói hết xong, Giang Miên Miên cười đến nỗi mặt cũng cứng ngắc lại.Sau khi tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người xong, Giang Trường Hải lấy bánh ga tô ba tầng mà bọn họ đã đặt ở tiệm bánh gato ra, để Giang Miên Miên cắt chia cho mọi người, ăn bánh ngọt xong, mới chính thức mở tiệc, mọi người náo náo nhiệt nhiệt ăn một bữa cơm.Lần này ông Úc cũng dành thời gian tới đây, ăn cơm xong, ông ngồi một lát rồi liền chuẩn bị đứng dậy tạm biệt.“Ông em Giang, em dâu, thật là xin lỗi, Bộ tư lệnh bên kia còn có một số công việc cần phải làm, không thể ở lại lâu được, cũng không dễ dàng gì mọi người tới tới một làn, ngày mai tôi được nghỉ, mời mọi người tới nhà ăn bữa cơm đạm bạc.” Ông Úc nhiệt tình mời.“Được, được, ông mời thì chúng tôi phải đi rồi.” Giang Đại Sơn lập tức nói đồng ý.Sau khi ông Úc rời đi, ông bà Trình ngồi một lát rồi cũng rối rít tạm biệt rời đi.Chờ khách khứa trong nhà đều đi hết, người nhà họ Giang mới đều thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu, hôm nay bọn họ cũng chẳng làm bao nhiêu việc, chủ yếu là các khách khứa tới có thân phận khác nhau, bọn họ ít nhiều gì cũng phải có chút câu nệ và bứt rứt.Ngày hôm nay Giang Miên Miên nhận được rất nhiều quà cáp, bày đầy trong phòng của cô, Chiêu Đệ nhìn mà vô cùng ghen tị.Buổi tối cơm nước xong, lúc này Tô Uyển Ngọc mới có thời gian trò chuyện thật tốt với người nhà họ Tô một hồi.“Uyển Ngọc à, căn tứ hợp viện này nhà các em thật là lớn, quả thật không tệ, xem ra gia đình nhà các em sống rất dễ chịu nhỉ.” Tô Uyển Đình nói với giọng điệu khó nén hâm mộ.Từ nhỏ bà ta đã thích so sánh với Tô Uyển Ngọc, so sánh tới nửa đời người, quay đầu nhìn lại thì mọi thứ đều không bằng đối phương.Chỉ là bây giờ tuổi tác bà ta cũng lớn rồi, không có sự tranh cường háo thắng như trước kia nữa, bây giờ thấy một nhà em gái sống tốt, bà ta cũng vui cho bọn họ từ trong thâm tâm.“Chị cả, lời này chị nói rất đúng, bây giờ nhà chúng em đã chân chính sống cuộc sống của gia đình trung lưu rồi.” Tô Uyển Ngọc có chút kiêu ngạo nói.Bác cả Tô rất vui vẻ an tâm: “Uyển Ngọc, thấy các cháu sống hạnh phúc thì các bác cũng yên lòng.”Bà cụ ở bên cạnh nghe được cũng cười nói: “Thông gia, ông cứ yên tâm đi, Uyển Ngọc ở nhà chúng tôi chỉ có hưởng phúc thôi, tuyệt đối không thể nào chịu khổ, chịu mệt được, đứa con trai này của tôi nổi tiếng là thương vợ ở trong thôn mà.”“Đúng vậy, đứa nhỏ Trường Hải này vừa hiếu thuận lại vừa có năng lực, chỗ tốt của nó chúng tôi đều nhìn thấy trong mắt mà.” Bác gái cả Tô cũng cười đáp lại.Người nhà họ Tô đã ngồi xe lửa mấy ngày, lại bận rộn cả một ngày, bây giờ cũng hơi mệt mỏi, Tô Uyển Ngọc cũng không lôi kéo bọn họ trò chuyện tiếp nữa.Để bọn họ nghỉ ngơi sớm chút, dù sao ngày mai có nhiều thời gian mà.Sáng sớm hôm sau, một đại gia đình ăn sáng xong, Giang Trường Hải đi ra ngoài mua một ít thực phẩm dinh dưỡng và trái cây, coi như là quà đến viếng thăm nhà họ Úc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận