Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 213. Chỉ có thể bị đánh

"Mẹ mày mang thai, kim quý rồi, không cần làm việc, nhưng mấy đứa mày thì vẫn là đồ lỗ vốn! Nhanh chóng làm việc đi!"
"Cháu không làm, cháu chỉ nghe lời bà nội thôi! Muốn làm thì cùng nhau làm, hoặc là đều không làm." Chiêu Đệ ương ngạnh không thỏa hiệp.
"Được nha, con bé chết tiệt kia, uổng công trước kia thím còn nghĩ rằng mày là một đứa hiểu chuyện, không nghĩ đến mày lại còn là người cố chấp như thế! Hôm nay không cho mày một chút sắc mặt, mày cũng không biết tôn trọng người lớn."
Tôn Lệ Hà vừa nói vừa từ trong đống củi cầm lên một thây cây thô to, hung thần ác sát đi tới chỗ Chiêu Đệ.
Đại Nha vội vàng kéo Chiêu Đệ ra phía sau mình, có chút sợ hãi lên tiếng xin xỏ cho Chiêu Đệ: "Thím ba, thím đừng tức giận, Chiêu Đệ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bọn cháu nhất định sẽ làm xong việc."
"Đúng, thím ba, thím đừng so đo với trẻ con, hai người cháu và chị cả có thể làm xong, nếu thím mệt, trở về phòng nghỉ ngơi đi ạ." Nhị Nha cũng vội khuyên.
Còn chưa chờ Tôn Hà Lệ nói chuyện, Chiêu Đệ đã thò đầu ra từ sau lưng Đại Nha: "Chị cả, chị hai, hai chị cầu xin bà ta làm gì? Đây là bà ta bắt nạt kẻ yếu, cố ý khi dễ chúng ta, nếu lần này chúng ta chịu thua, sau này sẽ bị bà ta bắt nạt cả đời."
Những đạo lý này cô đều thông qua máu và nước mắt mà nhận được.
Bởi vì đời trước, chị em cô không biết phản kháng, cả đời đều bị bóc lột chèn ép.
Tôn Lệ Hà bị lời này chọc tức giận, hung ác chỉ vào Chiêu Đệ: "Mấy đứa mày nghe thử đi, đây là thái độ nói chuyện với người lớn sao? Hôm này dù ai cầu xin tha thứ cũng uổng công, hôm nay thím đây sẽ thay mặt cha mẹ mấy đứa mày giáo huấn con bé chết tiệt không hiểu chuyện này một chút."
Bà ta nói xong liền giờ cây lên muốn đánh người, Chiêu Đệ xoay người bỏ chạy.
Không nghĩ đến đối phương lại dám chạy, Tôn lệ Hà sửng sốt một chút, mới hổn hển đuổi theo: "Con bé chết tiệt, mày đứng lại cho tao, tao xem mày chạy đi đằng nào?"
Chiêu Đệ còn nhỏ chân ngắn nên rất nhanh bị đuổi kịp, Tôn Lệ Hà kéo cổ áo sau lưng của cô, rồi vung cây lên, đánh "Ba ba ba".
"Thả tôi ra!" Chiêu Đệ không tránh thoát, muốn cắn người cào người lại không thể quay người lại, chỉ có thể bị đánh, gương mặt tức giận mà đỏ bừng.
Đại Nha và Nhị Nha kêu khóc cầu xin tha thứ: "Thím ba, đừng đánh, xin thím, thím ba."
Hai chị em không ngăn được, hết lần này đến lần khác trong nhà lại không có người lớn khác, chỉ có thể dùng thân thể của mình che chở cho Chiêu Đệ rồi cùng nhau bị đánh.
Bởi vì hôm nay thôn trưởng thông báo họp, muốn bàn bạc chuyện làm ruộng của năm sau, toàn bộ nhà họ Giang cũng chỉ có mấy chị em ở lại nhà, những người khác đều đi xem náo nhiệt rồi.
Cũng may Giang Miên Miên không đi tham gia náo nhiệt, mà ở nhà làm bài tập, nghe được tiếng kêu khóc của Đại Nha Nhị Nha thì nhanh chóng chạy ra.
Vừa nhìn thấy tình hình trong sân thì sợ hết hồn, trời ạ, cây gậy gỗ to như vây đánh vào người phải đau bao nhiêu chứ!
Cô lập tức nhào tới ôm lấy cánh tay của Tôn Lệ Hà: "Thím ba, tại sao thím lại đánh các chị ấy?"
Tôn Lệ Hà tức giận trợn mắt nhìn cô một cái: "Đây không phải là chuyện của mày, trở về phòng của mày đi."
"Thím ba, có vấn gì gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện thật tốt, đánh trẻ con là không đúng." Sao Giang Miên Miên có thể nhìn ba cô bé bị đánh được chứ.
"Thím đã bảo mày đừng xen vào chuyện của người khác!" Tôn Lệ Hà vươn tay ra bắt lấy tay cô, lại không dám dùng sức, sợ làm cô đau.
Dù sao, nếu bà ta làm đỏ một miếng da của con bé chết tiệt này, anh cả vô lại kia có thể đánh mông hai đứa con trai bà ta nở hoa.
"Tam Nha, mày thả tay ra cho thím!"
Biết sức của mình nhỏ hơn đối phương, Giang Miên Miên vội vàng hô lên với mấy người Đại Nha: "Ba người nhanh chạy đi, em không kéo được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận