Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 484. Bảo vệ thần tượng

Hóa ra từ sau khi Giang Miên Miên đến thủ đô, mẹ Vương Lợi đã đưa con mình đến nhà họ Lý, để Vương Lợi và Lý Lan cùng nhau học tập.
Hai người thím Lý vừa đi không bao lâu, Lý Lan và Vương Lợi cũng phấn khởi chạy ra. Hiển nhiên là hai người họ đã biết Giang Miên Miên quay về, chạy đến chơi với cô.
Nhìn thấy Giang Miên Miên, Vương Lợi hưng phấn hỏi: “Giang Miên Miên, cậu về rồi à? Thủ đô như thế nào? Có vui không? Những thứ trước đây Úc đại ca nói là thật sao? Cậu đã đi trường thành chưa?”
“Vương Lợi, cậu hỏi chậm thôi. Bỗng nhiên cậu hỏi nhiều như vậy, Miên Miên biết trả lời câu nào?” Mặc dù Lý Lan cũng rất tò mò, nhưng vẫn lập tức nghiêm mặt bảo vệ thần tượng.
Vương Lợi bị Lý Lan nói vậy, cậu ta khó chịu trừng mắt với Lý Lan, nhưng vẫn tiếp nhận ý kiến hỏi từng câu từng câu một.
“Giang Miên Miên, thủ đô có vui không? Cậu đã đi chơi những đâu rồi?”
Giang Miên Miên nghe vậy, cái ngực nhỏ cũng ưỡn lên, kể cho hai người cuộc hành trình đến thủ đô của mình.
“Vương Lợi, chị Lan Lan, em nói cho hai người nghe, thủ đô vui lắm đấy, lần này em đã đi thăm đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Bắc, thư viện ở đó cực kì tốt, tất cả các loại sách đều được đọc miễn phí, còn có Vương phủ tỉnh, em còn xem nghi lễ thượng cờ...”
Mấy đứa trẻ túm tụm lại, tôi hỏi cậu đáp, những người lớn ở bên cạnh cũng tụ tập lại vừa ăn thịt vịt vừa nghe, sau đó lại nói đến chuyện nhà chuyện cửa, thỉnh thoảng lại vang lên một trận cười sôi nổi, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Đến tối, cả nhà ba người lại ăn gần nửa con vịt quay. Thấy còn dư lại một nửa con vịt, Giang Trường Hải nói: “Vợ à, hơn nửa con vịt còn lại này chúng ta đem về cho bà nội Miên Miên đi. Lúc này về vừa hay có thể kịp giờ ăn cơm tối của mọi người.”
Mùa hè ở đây phải đến bảy, tám giờ mới tối hẳn, vậy nên người trong thôn cũng tan làm muộn, đến tám, chín giờ mới ăn cơm.
Chuyện này đương nhiên Tô Uyển Ngọc không có ý kiến: “Được, anh Hải, lát nữa chúng ta sẽ về, để con gái ở nhà ngủ. Con bé đã chạy đi chạy lại cả ngày rồi, hai chúng ta đi sớm về sớm.”
Bây giờ thời tiết đang nóng, nhà cũng không có tủ lạnh, món ăn hiếm như vậy không thể để đến hôm sau.
“Được, nghe em hết.” Giang Trường Hải cũng thương cho con gái: “Miên Miên, tối nay nhớ tắm rửa đi ngủ sớm một chút, đừng đọc sách quá muộn.”
Giang Miên Miên gật đầu, cô cũng không muốn vất vả chạy ngược chạy xuôi nữa: “Vâng, con tắm xong sẽ lên giường đi ngủ.”
Nằm trong không gian của hệ thống học tập vẫn là thoải mái nhất.
“Ngoan lắm.”
Giang Trường Hải yêu chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, sau đó thương lượng với Tô Uyển Ngọc: “Vợ, em xem xem cần mang cái theo thứ gì về, anh đến nhà thím Lý mượn xe đạp, lát nữa chúng ta sẽ đi xe đạp về.”
“Được.”
Tô Uyển Ngọc cầm hơn nửa con vịt quay, một hộp Kinh tám món cùng với một hộp kẹo bơ, một hộp mứt lê, gộp lại thành bốn loại. Đợi sau khi Giang Trường Hải dắt xe đạp quay lại, bà treo những thứ này lên hai bên xe đạp.
Giang Trường Hải lên xe đèo Tô Uyển Ngọc đến thôn Thạch Kiều.
Hai người vừa vào thôn, những người trong thôn đang đi tản bộ hóng mát trên đường nhìn thấy hai người họ, cùng với những hộp quà đắt tiền lớn nhỏ trên xe liền rối rít chào hỏi.
“Trường Hải, hai người về thăm cha mẹ đấy à? Lần này mang thứ tốt gì về vậy?”
“Trường Hải thật có hiếu, lần nào về cũng mang theo quà.”
Từ lúc đến cửa thôn, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đã xuống xe đi bộ, ông vừa dắt xe vừa nói chuyện với người trong thôn: “Vài ngày trước Miên Miên mới đi thủ đô chơi một chuyến, những thứ này đều là đặc sản thủ đô do Úc Thừa mua, tôi mang về cho cha mẹ tôi một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận