Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 441. Mua một bộ đi

"Anh Úc, anh mau mặc vào xem có thích hay không." Giang Miên Miên đưa quần áo cho Úc Thừa.
Mặc dù Úc Thừa đã chính mắt nhìn thấy Giang Miên Miên làm quần áo cho mình, nhưng bây giờ thấy thành phẩm, cậu vẫn rất ngạc nhiên mừng rỡ.
"Rất thích." Úc Thừa nhận lấy quần áo, nhẹ nhàng sờ một cái.
Đây là quà dụng tâm nhất mà cậu nhận được, là một bộ quần áo đến từ cô gái nhỏ chín tuổi tự tay làm cho cậu.
Giang Miên Miên nghe vậy rất đắc ý trong lòng, nhưng ngoài miệng lại cố gắng làm bộ khiêm tốn: "Anh còn chưa mặc thử mà, sao lại nói thích rồi."
"Vậy anh đi thử cái này."
Úc Thừa đi vào phòng tắm, thay bộ quần áo Giang Miên Miên may cho mình.
Cậu vươn tay ra một chút, giơ chân một chút, cảm giác hết sức vừa người, cảm thấy còn thoải mái hơn đồ cậu mua ở tòa nhà Bách Hóa.
Thật ra bộ dạng cậu thân cao chân dài, vai rộng eo nhỏ, dù mặc bao bố cũng rất đẹp, nhưng rốt cuộc quần áo định chế cho riêng mình thì lại không giống.
Hơn nữa áo sơ mi Giang Miên Miên làm cho cậu có chút không giống với áo sơ mi trắng thịnh hành bây giờ, vạt dưới và cổ áo may theo hình bán nguyệt, thích hợp cho những thiếu niên thanh xuân tràn trề mặc hơn.
Còn ở vị trí ngực trái và bên phải cổ áo thì may một chuỗi mã vạch màu đen đơn giản, càng thêm mấy phần mới mẻ hoạt bát, nhưng lại không cảm thấy cường điệu.
Úc Thừa mặc áo sơ mi mới đi ra, khóe miệng đều đã cong lên rồi: "Làm cũng không tệ lắm."
"Hì hì, dù gì em cũng chuyên nghiệp học qua mà." Giang Miên Miên cũng rất vui vẻ, thật là một chàng thiếu niên đẹp trai.
Cô cảm thấy thiết kế của mình có thể được tám điểm, nhưng lúc Úc Thừa mặc vào lại càng làm cho nó đẹp hơn, cậu thật sự chính là cái móc quần áo trời sinh.
Trong lòng Giang Miên Miên âm thầm quyết định, sau này Úc Thừa chính là người mẫu ngự dụng của cô, là cái loại dùng miễn phí đó, hì hì...
Úc Thừa không biết Giang Miên Miên đang nghĩ cái gì, cô nhìn cậu, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười xấu xa, Úc Thừa bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thật là trẻ con.
"Như thế nào? Anh Úc, em lợi hại chứ?" Giang Miên Miên ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ đắc ý hỏi.
"Ừ, lợi hại thì cũng lợi hại, nhưng lại kém hơn anh một chút xíu này." Úc Thừa đưa ngón út ra, khoa tay múa chân miêu tả khoảng cách một chút xíu kia.
"Hừ, chỗ lợi hại của em còn rất nhiều, anh Úc, sau này anh cứ từ từ phát hiện đi." Giang Miên Miên hừ một tiếng, đắc ý nói.
"Tiếp theo, em sẽ làm quần áo cho chị Trình, em sẽ làm cho chị Trình một cái váy liền."
Úc Thừa nghe vậy khẽ nhíu mày nói: "Đừng làm, làm tiếp nữa sẽ thành một bà già nhỏ mất, anh đi với em ra ngoài mua một bộ đi."
Úc Thừa thấy hai ngày này vì làm quần áo cho mình, trên cơ bản Giang Miên Miên đều không ra khỏi phòng, cậu thấy cũng có chút đau lòng.
Cậu dẫn Cừu Non đến đây để chơi, cũng không phải là để cô may quần áo.
Giang Miên Miên biết Úc Thừa nói như vậy, là sợ cô quá mệt mỏi, cô giải thích: “Anh Úc, anh đừng lo lắng, em đã thương lượng với dì Tôn rồi, bộ quần áo này của chị Trình sẽ do dì Tôn và em cùng nhau làm."
Ngày hôm trước dì Tôn thấy cô may quần áo, liền nói muốn giúp cô, nhưng đã bị cô từ chối.
Bởi vì đây là quần áo của Úc Thừa, cô muốn tự tay hoàn thành nó, mặc dù quá trình có chút chậm nhưng cũng đã hoàn thành viên mãn.
Còn về quần áo của chị Trình, sẽ do cô và dì Tôn cùng hoàn thành đi.
Biết dì Tôn sẽ giúp đỡ, Giang Miên Miên sẽ không khổ cực như vậy nữa, Úc Thừa cũng không ngăn cản nữa.
"Được rồi, tóm lại em đừng để mình mệt là được." Úc Thừa dặn dò.
"Vâng, anh Úc, anh cứ yên tâm, em không mệt đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận