Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 353. Trong mộng ngoài mộng

"A? Bà nội..." Giang Miên Miên mơ mơ màng màng nhìn Trương Quế Hoa, xoa mắt kêu một tiếng.
Sao cô lại nằm mơ thấy bà nội?
Hơn nữa còn hung dữ như trong thực tế vậy.
Trái lại Tô Uyển Ngọc tỉnh táo rất nhanh, hỏi mẹ chồng đang tức giận sầm mắt: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
"Cô còn dám hỏi sao tôi lại tới! Tôi hỏi cô, ngày hôm qua tại sao Tam Nha không đi thi? Có phải các người không muốn nhận học bổng nữa không? Rốt cuộc cả nhà các người muốn làm gì?” Trương Quế Hoa trợn mắt thật lớn, hận không thể ăn tươi hai mẹ con này.
"Mẹ, mẹ nghe ai nói Miên Miên không tham gia thi?" Tô Uyển Ngọc mờ mịt hỏi.
"Bây giờ cô còn muốn gạt tôi, Chí Võ đã nói cho tôi biết rồi, lúc nó thi hoàn toàn không thấy được Tam Nha." Trương Quế Hoa gân cổ mà gào, tiếng hét to đến mức thiếu chút nữa nổ tung nóc nhà.
Giang Miên Miên vội vàng che lỗ tai, cảm thấy bà nội cô có thể luyện sư tử rống.
Tô Uyển Ngọc thì không thể che lỗ tai, chỉ có thể mềm nhẹ giải thích: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, Miên Miên có tham gia kỳ thi, chỉ là con bé tham gia kỳ thi lên lớp của lớp năm, Chí Võ không thấy con bé là chuyện rất bình thường."
Nghe vậy, đầu tiên Trương Quế Hoa sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt đầy kinh ngạc không hiểu hỏi: “Kỳ thi lên lớp của lớp năm? Không phải Tam Nha mới lên lớp bốn thôi sao, sao lại có thể tham gia thi lên lớp của lớp năm?"
Chẳng qua biết được Giang Miên Miên không bỏ thi, nháy mắt lửa giận trong lòng bà ta cũng nhỏ đi rất nhiều.
Tô Uyển Ngọc cười nói: "Mẹ, đứa nhỏ Miên Miên này thông minh, con bé tự học xong chương trình học của lớp năm trước thời hạn, cho nên muốn trực tiếp thi lên cấp. Sau khi hiệu trưởng và giáo viên biết được, cũng đồng ý suy nghĩ này của con bé, còn nói con bé nhất định sẽ thi được thành tích tốt, con và anh Hải cũng cảm thấy có thể nên để cho con bé thử một chút."
Trương Quế Hoa nghe được lời này, trên mặt lập tức trời quang mây tạnh, hớn hở khen: “Chao ôi, cháu gái ngoan của bà nội, cháu thật quá thông minh, lại trực tiếp thi lên lớp, vậy học kỳ tiếp theo không phải là học sinh trung học cơ sở rồi sao, thật là làm cho nhà họ Giang chúng ta nở mày nở mặt! Hai mẹ con còn chưa ăn sáng đúng không, bà nội đi làm bữa sáng cho hai người."
Trương Quế Hoa tự nói xong, liền vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng bếp.
Bà ta nhìn phòng bếp, tất cả đều là lương thực tinh, theo thói quen nhắc nhở: "Nhà thằng cả thật không biết chịu khổ, sao có thể toàn mua lương thực tinh ăn, tiếp tục như vậy có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho nhà mấy đứa tiêu."
Vừa nhắc nhở vừa bắt đầu nấu cơm, đầu tiên lấy ra hai quả trứng gà chần nước sôi, sau đó thêm hai cái trừng vào trong bát mì lớn, lại luộc thêm một ít cải xanh.
Còn về bà ta và Tô Uyển Ngọc, mỗi người thì một bát mì cải xanh nhỏ canh suông.
Đây còn là vì trong nhà chỉ có lương thực tinh, nếu không mẹ chồng hai người cần một chén cháo lương thực thô là được.
Lúc Trương Quế Hoa làm đồ ăn sáng, Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên đã thức dậy rửa mặt xong rồi
Nhìn ba bát mì khác biệt rõ ràng, Giang Miên Miên ngoan ngoãn mở miệng: "Bà nội, trứng chần nước sôi này bà và mẹ mỗi người một cái."
Vừa nói vừa gắp trứng chần nước sôi, muốn bỏ vào trong chén của Trương Quế Hoa.
Trương Quế Hoa cười ha hả nói: "Bà và mẹ cháu không ăn, cháu gái ngoan cứ ăn đi, cháu mỗi ngày đều phải đọc sách phải bồi bổ nhiều mới được."
Trái lại Tô Uyển Ngọc muốn ăn, nhưng ngại mặt mũi của mẹ chổng, cũng chỉ có thể gật đầu dối lòng nói; "Đúng, con tự mình ăn là được."
Hơn nữa mặc dù bà gầy, nhưng lượng cớm lớn, một chén mì nhỏ này chỉ có thể no bảy phần, nhưng lại không thể đi nấu thêm đồ ăn.
Tránh cho lại bị mẹ chồng mắng một trận.
Cơm nước xong, Trương Quế Hoa cũng không nóng nảy ra về: "Vợ thằng cả, hai chúng ta quét dọn nhà của con một chút đi, con nhìn xem phòng lộn xộn như vậy, cũng không có chỗ đặt chân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận