Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 394. Anh trai đẹp trai

Vì vậy sau khi đại hội tuyên dương kết thúc, các thôn dân có con cái học ở các công xã đều vây kín xung quanh hiệu trưởng và giáo viên của trường tiểu học công xã.
“Hiệu trưởng Phương, con tôi năm nay mười tuổi rồi có thể vào trường tiểu học công xã không?”
“Hiệu trưởng, hiệu trưởng, con tôi sáu tuổi có thể đi học không?”
Hiệu trưởng Phương và các thầy cô mỉm cười từng câu một giải đáp tất cả các thắc mắc của người dân trong thôn.
Thầy hiệu trưởng và các thầy cô trường tiểu học thị trấn đứng bên cạnh nhìn thấy hiệu trưởng Phương được thôn dân vây quanh, rất là không cam tâm.
Chỉ bởi vì một mình Giang Miên Miên mà lần đầu tiên trường tiểu học thị trấn của họ lại thua trường tiểu học công xã, thật là tức quá đi!
Người nhà họ Giang ở bên cạnh cũng bị người dân trong thôn vây ở giữa, đều hết lời khen ngợi Giang Miên Miên.
Giang Trường Hải đang nói chuyện với bà cụ: “Cha mẹ, sắp đến trưa rồi, mọi người đến nhà con ăn một bữa rồi mới về nhà.”
Trương Quế Hoa xua tay từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì: “Ăn gì mà ăn, nhiều người như vậy ăn một bữa phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ! Trong nhà còn thức ăn thừa hôm qua, về hâm nóng một chút là được.”
Tôn Lệ Hà bên cạnh bĩu môi, lòng thầm nói bà cụ chỉ là thương anh cả nhiều hơn.
Rõ ràng hôm nay con bé Tam Nha có được tám mươi đồng, chỉ cần lấy ra vài đồng là đủ cho họ ăn một bữa rồi.
Giang Miên Miên cũng rất tự giác cầm tiền lên nói: “Bà nội, bà xem nè, cháu vừa được nhiều tiền như này. Bà đừng tiếc tiền giùm cháu nữa, tới nhà cháu ăn cơm đi.”
Tuy nhiên Trương Quế Hoa không giống như trước kia lập tức cầm lấy tiền ngay mà chân thành nói: “Cháu gái bà giỏi thật, giành được nhiều tiền học bổng như vậy. Nhưng số tiền này không thể tiêu xài bừa bãi được, phải giữ lại sau này dùng cho việc học của cháu. Không biết trường học trong thị trấn học phí bao nhiêu một năm, cha cháu kiếm tiền không dễ, phải dùng tiết kiệm, có biết không?”
Giang Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, biết rồi.”
Bây giờ cô có chút thích bà nội của cô rồi, bởi vì bà ta là một người mẹ rất tốt.
Sau khi dạy dỗ cháu gái xong, Trương Quế Hoa lại quay đầu nhìn con trai cả nghiêm túc nói: “Thằng cả, hôm thứ năm là sinh nhật của cha con, con nhớ hôm trước đó mua ít đồ về nhà sớm chút."
“Yên tâm đi, con nhất định không quên đâu.”
Ngày hôm sau, khi Giang Miên Miên đang nghiêm túc làm bài tập trong căn phòng mát mẻ, dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của những người qua đường thì Úc Thừa cũng tìm được đến đây.
Cậu thấy cửa nhà của Giang Miên Miên đang mở, cậu trực tiếp bước vào, đi vào trong sân, nhìn thoáng qua đã thấy Giang Miên Miên đang ở trong phòng khách vùi đầu làm bài tập.
Lý Lan nghe thấy tiếng bước chân, ngước đầu lên nhìn thì ngẩng cả người.
Chỉ thấy một anh trai vẻ ngoài rất đẹp trai đang sải bước vào nhà.
Lý Lan sực tỉnh táo lại, nhanh chóng chạm vào cánh tay của Giang Miên Miên: “Miên Miên, có một anh trai lạ mặt đi vào nhà rồi.”
Giang Miên Miên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Úc Thừa cao ráo đẹp trai, mặc áo tay ngắn màu trắng quần màu xanh, trong lòng bỗng chốc thốt lên một tiếng "wow".
Vẻ ngoài này, chiều cao này, cách ăn mặc này quả là quá phù hợp với gu thẩm mĩ của mình rồi, Giang Miên Miên không kìm được mê mẩn.
Úc Thừa bước vài bước đi đến trước mặt Giang Miên Miên, giơ bàn tay to ra xoa đầu Giang Miên Miên: “Cừu Non, mấy tháng không gặp, em càng ngày càng giống con mọt sách nhỏ rồi. Sao lại không nói gì, có phải học tới ngốc rồi không?”
Vậy là cảm giác như sa vào tình yêu vừa nảy lên trong lòng Giang Miên Miên liền bị cô mỗi tay một phát đánh chết.
“Em mới không ngốc nha.”
Giang Miên Miên khẽ hừ một tiếng, đứng dậy nói: “Ngồi đi, em rót nước cho anh.”
Nói xong thì chạy vào bếp, rót cho cậu một cốc nước trắng nguội rồi rửa thêm một chùm nho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận